Phi Thiên

Chương 1539: Phát tài lớn (Thượng)

Hắn còn chưa nói ra câu “Đánh cho ta”, ánh mắt Miêu Nghị tỏa sáng, hắn bay ra hướng khác.

Khấu Văn Lam quát:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi đi đâu?

Miêu Nghị nói:

- Ty chức thu thập di vật của các đồng liêu, dù sao bọn họ cũng tử chiến vì thống lĩnh đại nhân.

Lời này quá nặng, hắn cũng không liên tưởng tại sao thu thập di vật người chết lại liên quan tới sự sống chết của mình, tóm lại cho rằng nên như thế! Khấu Văn Lam phất phất tay cho hắn đi, lại nói với Từ Đường Nhiên:

- Đánh! Đánh cho ta! Đánh con gấu đen thối này thật hung ác cho ta.

Từ Đường Nhiên khổ sở, suýt chút nữa khóc thét lên, nói đùa gì vậy, nếu thật đánh sẽ kết thù lớn lắm, Hạ Hầu Long Thành chắc chắn nghĩ biện pháp giết hắn sau đó.

Lại nhìn sang Miêu Nghị, chỉ thấy Miêu Nghị đang chui vào trong dung nham tìm kiếm đồ vật, thỉnh thoảng tìm được chiến giáp, vòng tay trữ vật các loại, dường như không quan tâm chuyện đang xảy ra. Từ Đường Nhiên mắng thầm!

- Ẻo lả! Ngươi dám!

Hạ Hầu Long Thành gào thét, muốn bò dậy.

Khấu Văn Lam đá hắn một cước, quay đầu lại quát Từ Đường Nhiên.

- Ngươi không nghe lời ta sao?

Bởi vì thân thể suy yếu, pháp lực cũng bị cờ xí rút sạch, hắn đánh không được, cũng không thể hoàn thủ, càng không có người để sai sử.

Từ Đường Nhiên có tâm muốn chết, hối hận vì sao mình chạy tới nhanh như vậy, ngươi xem Ngưu Hữu Đức người ta giảo hoạt cỡ nào, danh tiếng chiếm hết nhưng không cần làm gì cả.

Hắn cũng muốn chạy nhưng Khấu Văn Lam lung la lung lay đứng không vững, hắn cũng không thể bỏ mặc Khấu Văn Lam chạy trốn, đành phải... Đành phải duỗi chân đá lên người Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam nhìn theo hắn, hắn tức giận nói:

Hạ Hầu Long Thành giận dữ hét:

- Chó chết, ngươi dám đánh ta?


Từ Đường Nhiên muốn hỏi một câu, ngươi là heo sao! Không nhìn ra được không? Chỉ đánh người sao?

Khấu Văn Lam lạnh lùng nói:

- Từ Đường Nhiên, bổn thống lĩnh cho người đánh hắn, không phải ngươi gãi ngứa cho hắn sao?

Chung quanh lại không có người nào khác! Từ Đường Nhiên thực vui vẻ muốn khóc, trong nội tâm biệt khuất, ba! Hắn đá một cước.

- Ah...

Hạ Hầu Long Thành kêu thảm thiết, hắn đá cát bay đá chạy.

- Hắc hắc!

Khấu Văn Lam cười lạnh một tiếng, đẩy Từ Đường Nhiên ra, mình ngồi ở trên mặt đất, chỉ chỉ Hạ Hầu Long Thành.

- Tiếp tục đánh cho ta! Mọi sự có ta chịu trách nhiệm, ngươi không cần sợ, đánh cho ta!

Hắn bày ra tư thái của mình.

Dù sao đánh vài cái cũng đắc tội, hôm nay chỉ có thể ôm đùi Khấu Văn Lam mà thôi, Từ Đường Nhiên cũng hạ quyết tâm chắc chắn, đi qua đánh thật hung ác, đánh Hạ Hầu Long Thành kêu gào ngao ngao, ồn ào muốn chém giết Từ Đường Nhiên.

Nói thật, nếu đã đánh thì Từ Đường Nhiên hận không thể dứt khoát giết Hạ Hầu Long Thành diệt khẩu là xong, bởi vì Khấu Văn Lam không lên tiếng nên hắn không dám đánh chết Hạ Hầu Long Thành, dù sao gặp chuyện không may cũng có Khấu Văn Lam đi ra ngăn cản, nếu Khấu Văn Lam không đở, hắn đánh Hạ Hầu Long Thành chết tại nơi này, vậy hắn chỉ còn đường chết, hắn không có thực lực ngăn cản bối cảnh của Hạ Hầu Long Thành.

Miêu Nghị đang thu thập di vật phía dưới cũng thỉnh thoảng nhìn sang, trong nội tâm buồn cười, kỳ thật hắn cũng muốn đi qua đánh Hạ Hầu Long Thành một trận. Dù sao hắn cũng đắc tội Hạ Hầu Long Thành rất ác, cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có lần này.

Nói đi cũng nói lại, việc này rất rõ ràng, Khấu Văn Lam cũng không dám giết chết Hạ Hầu Long Thành, đã không thể giết chết thì kẻ như hắn thường xuyên đắc tội Hạ Hầu Long Thành. Chẳng phải muốn bức Hạ Hầu Long Thành dốc sức liều mạng với hắn sao? Hắn muốn Từ Đường Nhiên chia sẻ một chút cừu hận với mình, Từ Đường Nhiên vừa đánh, tăng thêm công lao giết Hắc Vương nằm trong tay Khấu Văn Lam. Đoán chừng Hạ Hầu Long Thành nhớ thương đầu tiên chính là Từ Đường Nhiên, cũng không cần Miêu Nghị diệt khẩu, Hạ Hầu Long Thành sẽ giải quyết giúp hắn.

Từ Đường Nhiên không thể so với Miêu Nghị, Miêu Nghị còn có đường lui, cùng lắm trốn vào Tiểu Thế Giới, Từ Đường Nhiên cũng không có đường lui gì cả, hôm nay đắc tội Hạ Hầu Long Thành, hắn chỉ có thể ôm đùi Khấu Văn Lam, vì Khấu Văn Lam vui vẻ, hắn dần dần ra tay hung ác.

Mắt thấy Hạ Hầu Long Thành bị đánh thổ huyết, Khấu Văn Lam sờ sờ cái mũi, lên tiếng nói:

- Được rồi! Ngừng đi!

Hắn cũng lo lắng đánh chết Hạ Hầu Long Thành.

Từ Đường Nhiên nghe lời dừng tay. Hạ Hầu Long Thành thổ huyết, hắn thở hồng hộc chỉ vào Từ Đường Nhiên, quát:


- Chó chết, chờ đó cho ta!

Từ Đường Nhiên nghe xong lời này liền lo lắng, hắn nhanh chóng chạy đến nâng Khấu Văn Lam dậy, dụng tâm ôm đùi rất rõ ràng.

Khấu Văn Lam quay đầu sang bên cạnh.

- Ngưu Hữu Đức, nhặt hết không chưa?

Miêu Nghị cũng nói:

- Cũng chưa tìm hết.

- Không nên ở nơi này quá lâu, tìm không được thì đừng tìm.

Khấu Văn Lam không kiên nhẫn, chém chém giết giết chết mấy người rất bình thường, ý tứ cũng nên như vậy, hắn cũng cười lạnh nói với Hạ Hầu Long Thành:

- Gấu đen thối, chúng ta gặp tại Thiên phố!

Vẫy tay ý bảo rời đi.

- Hắc Vương là của ta!

Nhìn thấy Từ Đường Nhiên vịn Khấu Văn Lam bay đi, Hạ Hầu Long Thành rên rĩ, muốn không cao lòng bao nhiêu có không cam lòng bấy nhiêu.

Miêu Nghị thừa dịp Khấu Văn Lam và Từ Đường Nhiên không chú ý tới, đột nhiên ném một vật về phía Hạ Hầu Long Thành, sau đó nhanh chóng bay lên không trung.

Hạ Hầu Long Thành sững sờ cầm lên xem, hắn phát hiện đó là một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo!

Miêu Nghị vụng trộm giấu Khấu Văn Lam ném cho hắn một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo? Hạ Hầu Long Thành lại có suy nghĩ khác, vừa rồi Miêu Nghị không có đánh hắn...

Miêu Nghị bay lên không trung cúi đầu mắt nhìn xuống, nhìn phía dưới khói lửa hừng hực, nội tâm hắn cảm thấy đáng tiếc, cờ xí là bảo bối không tệ, đáng tiếc bị Khấu Văn Lam hủy diệt.

Đến tinh không, Từ Đường Nhiên mang theo Khấu Văn Lam phi hành, Miêu Nghị đi trước mở đường, cố ý đưa miệng vết thương sau lưng cho Khấu Văn Lam xem.

Hắn cố tình như thế, Khấu Văn Lam cũng nhìn thấy sau lưng hắn có miệng vết thương rất kinh người.

- Khục khục!

Từ Đường Nhiên nhìn thấy chỉ ho khan một tiếng, dùng tay che bụng của mình, lại dẫn tới Khấu Văn Lam quay đầu lại nhìn, cũng nhìn thấy bụng hắn nứt ra một lỗ thủng, giáp bảo vệ rách nát.

Khấu Văn Lam tất nhiên cũng nhận ra đây là vết thương suýt nữa chí mạng, có thể thấy chiến đấu sau khi hắn bị bắt rất kịch liệt, thậm chí là tử chiến.

Hắn bao nhiêu cũng cảm khái, đến nhiều người như vậy nhưng chỉ còn lại hai người, hơn nữa đều mang thương, xem như thể nghiệm được sự gian khổ của thiên binh, thích thú hỏi hai người:

- Sau khi ta bị vây khốn, bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Tự nhiên hai người không nói chuyện giết lẫn nhau, chỉ nói mọi người đồng tâm hiệp lực liều mạng ác chiến đối thủ sau đó bắt được Hắc Vương, cũng nói tốt cho đám người chết, dù sao người chết không phân công lao.

Lúc quay về Thiên phố Thiên Nguyên tinh, thân thể Khấu Văn Lam đã khôi phục, làm Khấu Văn Lam buồn nôn là, màu đen trên người rửa không sạch, thi pháp khó loại trừ, hắn thích sạch sẽ nên che mặt vào thành.