Phi Thiên

Chương 1531: Hạ Hầu chiến Hắc Vương

- Ngao...

Dưới lòng đất có tiếng gầm lên giận dữ, mặt đất rung động lắc lư, một đám khói đen đột nhiên bay ra khỏi sơn cốc và phóng lên trời, khói đen nhanh chóng ngưng tụ thành hắc bào nhân. Người này mặt trắng râu quai nón, hai mắt trừng trừng, tay cầm cờ đen, trên đó còn có một chuỗi minh văn, xem không hiểu ghi cái gì, chung quanh còn có hắc khí bao quanh, vừa nhìn đã biết là vật hung ác.

Miêu Nghị chú ý đến tu vi người này là Kim Liên lục phẩm, tu vi tương đương Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành, cũng giống tu vi Hắc Vương trong tin tức, không biết người nọ có phải Hắc Vương hay không. Nếu như là phải, Thiên đình chắc chắn có ý kiến với kẻ này, trực tiếp phái cao thủ tới đây là xong, cần gì bảo Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành đi liều mạng với Hắc Vương cơ chứ?

Tuy nghĩ lại, hắn cũng hiểu được, thí dụ như hắn là cung chủ tại Tiểu Thế Giới, nếu cần xử lý một tên sơn chủ cấp dưới, cung chủ như hắn chắc chắn không ra tay, nếu không nuôi nhiều thủ hạ như vậy làm gì, chỉ cần chờ tới khi thủ hạ không xử lý được mới cầu hắn ra mặt, đây chính là thủ đoạn rèn luyện cấp dưới.

- Lại là các ngươi, ta đã ẩn núp khắp nơi, vì sao không buông tha ta.

Hắc bào nhân gầm lên.

Hạ Hầu Long Thành cũng hỏi thổ địa, xác nhận người này là ai, hắn cầm trường đao huyết hồng trong tay chỉ vào người kia, quát:

- Hắc Quỷ, đã dám giết Thiên Binh, còn dám hung hăng càn quấy! Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, đợi cho Hạ Hầu gia gia của ngươi ra tay, khi đó hối hận cũng không kịp!

Nghe Hạ Hầu Long Thành nói chuyện, đám người Miêu Nghị đã xác nhận người kia là Hắc Vương.

Hắc Vương tức giận nói:

- Cái gì gọi là Thiên Binh? Ta thấy chúng không bằng thiên tặc, đã xét người ta cũng thôi, lại vẫn muốn cướp đồ của ta, ta làm sao có thể không phản kháng, chẳng lẽ chờ các ngươi giết người diệt khẩu sao?

- Miệng nói bậy bạ!

Hạ Hầu Long Thành quát:

- Lập tức thúc thủ chịu trói, bổn thống lĩnh tha cho ngươi khỏi chết!

Hắc Vương giận dữ hét:

- Thúc thủ chịu trói cũng chỉ còn đường chết, lựa chọn thế nào cũng chết, ta sợ cái gì, giết một tên cũng là giết, giết hai tên cũng là giết, đã đến thì đừng mong còn sống rời đi.

- To gan!


Hạ Hầu Long Thành quát:

- Bắt lại cho ta!

- Vâng!

Ba mươi người sau lưng hắn xông lên.

Hắc Vương lắc cờ đen trong tay, hơn trăm đạo hắc quang bay ra khỏi cờ đen, chúng thiên tướng bị hắn thi pháp ngăn cản.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng vùng núi, hắc quang có thể xuyên qua pháp cương hộ thể của mọi người, ba mươi người trúng chiêu.

Người trúng chiêu dừng công kích, mọi người ôm đầu, sắc mặt đau đớn.

Hạ Hầu Long Thành kinh hãi, hắn hoành đao trước người, đánh ra một chưởng, chuỗi hạt châu màu trắng trên cổ tay bộc phát hào quang kinh người.

Hơn mười đạo hắc quang bị hào quang hộ thể đánh tan, Miêu Nghị tán thưởng không dứt, quả nhiên của cải không bình thường, chuỗi hạt trong tay gấu đen chính là bảo vật tịch tà.

Thấy đối phương có thể ngăn cản hắc quang công kích, Hạ Hầu Long Thành bao phủ trong hào quang họ thể khôi phục tin tưởng, cười ha ha nói:

- Chút tài mọn cũng dám mang ra bêu xấu!

Hắn cũng không có nhìn thổ địa phía sau bị hắc quang đánh trúng đang mở to mắt.

Hắc Vương cười lạnh, hắn lắc cờ xí trong tay, cảm xúc Hạ Hầu Long Thành dần dần ổn định và quay người nhìn đám thủ hạ phía sau, bọn họ dùng ánh mắt hung ác nhìn Hạ Hầu Long Thành.

Hạ Hầu Long Thành giật mình, vung đao quát:

- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản phải không?

Đám người Miêu Nghị sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy trong tay thổ địa xuất hiện thanh đao chém thẳng vào cổ Hạ Hầu Long Thành.

May mắn tu vi thổ địa quá thấp, cộng thêm Hạ Hầu Long Thành cũng không quá vô dụng, phản ứng cũng nhanh, hắn xoay người vung đao đón đỡ.


Đ-A-N-G...G!

Hạ Hầu Long Thành ngăn cản đao của thổ địa, lập tức giận tím mặt quát:

- Lớn mật!

Thuận thế chém ra một đao, đao này chém thổ địa thành hai khúc.

Thổ địa cũng tỉnh táo lại, hắn hoảng sợ nhìn Hạ Hầu Long Thành sau đó kêu thảm thiết, hóa thành khói đen tán đi.

Giết thổ địa nho nhỏ không xem vào đâu, phiền toái còn ở phía sau, hơn ba mươi người Hạ Hầu Long Thành mang tới chính là ba mươi tên tu sĩ Kim Liên, bọn họ lập vây quanh Hạ Hầu Long Thành, cũng liều mạng tấn công.

Tiếng nổ ầm ầm, tảng đá mấy trăm trượng trên Khứ Lưu Phong sụp đổ và lăn xuống.

Miêu Nghị kinh hãi, Hắc Vương có thủ đoạn quá cổ quái, người của Hạ Hầu Long Thành không ngăn được, bọn họ xông lên cũng vô dụng.

- Một đám chó chết, phản rồi!

Luống cuống tay chân ứng chiến, Hạ Hầu Long Thành thở hổn hển, hiển nhiên ứng phó rất cực khổ.

Hắn không phải người ngu, tự nhiên cũng nhìn ra đám thủ hạ bị điều khiển, lúc này giết cũng không phải, không giết cũng không phải, đánh rất khó khăn.

Tên này có tính tình cuồng bạo, kiên nhẫn cũng có hạn, rốt cục hắn cũng bị đám thủ hạ chọc giận, trái ngăn cản phải ngăn chém ra ánh sáng màu xanh, người bị đánh trúng đều lộ ra sắc mặt hoảng sợ.

Bọn họ thoát khỏi điều khiển, cho dù Hạ Hầu Long Thành không giết bọn họ, đám quỷ tu chung quanh cũng không ăn chay, bọn chúng không ngừng ra tay chém giết thiên binh thiên tướng, hơn ba mươi cái đầu bị chém lăn ra đất, đám người Miêu Nghị khiếp sợ nhìn tất cả.

Hồng Phó thống lĩnh nhìn sang Khấu Văn Lam, chỉ thấy Khấu Văn Lam vẫn bình tĩnh, cũng không có ý xuất thủ tương trợ, hắn cũng câm miệng không nói.

Sau khi đám quỷ tu giết hơn ba mươi tên thiên tướng, chúng lại lao tới tấn công Hạ Hầu Long Thành, hung hãn không sợ chết.

Hạ Hầu Long Thành nổi giận cầm đao chém giết kinh thiên, chuỗi hạt trên tay tỏa ra hào quang màu trắng kinh người, chuỗi hạt xoay tròn thật nhanh và hóa thành ngàn vạn hư ảnh, hư ảnh hóa thực và bắn ra bốn phía, chúng đồng loạt phóng lên trời và xoay tròn, chợt lại thoát ly vòng tròn và bắn ra bốn phía.

Lúc này mấy trăm quỷ tu kêu gào thảm thiết, không phải bị đánh thành khói đen cũng đầu lâu bay tung tóe, hoặc phân thân toái cốt tan biến trong thiên địa, các quỷ tu không thể đến gần Hạ Hầu Long Thành.

Miêu Nghị nhìn ra chuỗi hạt tương tự Linh Huyễn Thước nhưng lại lợi hại hơn Linh Huyễn Thước nhiều, không chỉ xuất hiện ảo ảnh, còn có thể hóa thành thực thể công kích, hơn nữa còn là pháp bảo hồng tinh ngũ phẩm, hiển nhiên có giá trị vô cùng xa xỉ.

Miêu Nghị không ngừng hâm mộ, gấu đen có nhiều bảo bối tốt, không hổ là kẻ có bối cảnh kinh thiên, khó trách Bích Nguyệt phu nhân dám yên tâm bảo hắn và Khấu Văn Lam đi đối phó Hắc Vương, cũng không biết Hắc Vương có ngăn cản được hay không.

Mấy trăm quỷ tu bị Hạ Hầu Long Thành giết sạch không còn, Hắc Vương vô cùng tức giận, không thể bỏ mặc được nữa, hắn vung cờ xí trong tay, cán cờ hóa thành trường thương màu đỏ tấn công Hạ Hầu Long Thành.

- Không biết tự lượng sức mình!

Hạ Hầu Long Thành quát lớn, lại khôi phục bản tính hung hăng càn quấy, phất tay một cái, chuỗi hạt bắn ra trăm ngàn hào quang tấn công Hắc Vương, khí thế kinh người.