Phi Thiên

Chương 1519: Có tang vẫn lấy được (Hạ)

Đám người Từ Đường Nhiên quát lên một tiếng chói tai, người mai phục bên trong bên ngoài tuôn ra như suối, bao vây kín mấy người vừa lén lút ra tay kia. Mấy người này lập tức bị đánh cho kêu thảm thiết, mấy cửa hàng bên ngoài dễ dàng bị phá hủy.

Nhưng mà Miêu Nghị trên nóc nhà quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trong chính điện tổn hại lúc này có hai người đi ra. Một nam một nữ, nam đúng là Khấu Văn Lam, nữ thì khiến cho Miêu Nghị nhìn qua mí mắt giật giật. Người này hắn đã gặp, đó chính là vị Nhị Tổng quản từng đi Vô Tướng tinh tìm kiếm Thiên Diện yêu hồ. Lúc này khuôn mặt nàng đang lạnh lẽo vô cùng.

Trong lòng Miêu Nghị thầm tán thưởng, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ trước kia ở Đông Hoa viên vì sao Khấu Văn Lam lại sai người đi tới Thủ Thành cung mời Nhị tổng quản tới đây. Đây là kéo một nhân chứng tới, đẩy Hạ Hầu Long Thành xuống hố.

Người phủ thống lĩnh khu Đông thành cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng bao vây mấy người kia, kết cục không cần phải nói. Chỉ là mí mắt Miêu Nghị không khỏi giật giật. Uy lực đánh nhau lại lan tràn ra ngoài chừng dặm.

Trong tiếng ầm ầm vang lên, từng tòa phòng ốc ầm ầm sụp đổ. Khấu Văn Lam không ngờ lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Hơn mười người vây một người, hơn nữa lại còn vừa đánh vừa thả, cố ý mở rộng phạm vi đánh nhau, khiến cho những cửa hàng chung quanh gà bay chó chạy, lại không biết xảy ra chuyện gì. Không dám can thiệp vào thiên binh thiên tướng đánh nhau.

Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên kinh động người Thủ Thành cung. Một đám người nhanh chóng chạy tới, thiên binh thiên tướng bốn phía cũng gấp rút chạy tới tiếp viện.

Thấy kinh động những người khác, khu Đông thành lập tức thu lưới, nhanh chóng chấm dứt chiến đấu.

Không bao lâu sau, sáu người kia bị đánh tới giày vò, bị người ta kéo tới trước mặt Khấu Văn Lam và Nhị tổng quản, đồng thời còn bị gỡ lớp ngụy trang.

- Ồ? Các ngươi không phải là thủ hạ của Hạ Hầu thống lĩnh khu Tây thành sao?

Lỗ Phi Phàm ra vẻ ngạc nhiên giật mình nói một tiếng.

Trên quảng trường, một đám người đi theo kinh ngạc, hưởng ứng:

- Thực sự là bọn họ.

- Phương Thiên Bảo, vì sao các ngươi đang đêm lại đánh lén phủ thống lĩnh khu Đông thành chúng ta?

Triệu Đăng Nghiễm tiến lên nói một câu, chân đang giơ lên muốn đạp một cái.

Nhị tổng quản phất tay cản lại hắn, sắc mặt có chút khó coi. Cho dù là ai đang ngồi trong phòng đột nhiên bị mấy tảng đá nện xuống, tâm tình cũng không tốt được tới đâu. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy ở Thiên nhai. Nàng trầm giọng hỏi người Thủ Thành cung vừa chạy tới:

- Những người này thực sự là đội ngũ khu Tây thành sao?


Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành có quan hệ như thế nào không phải là nàng không biết rõ. Đối với thủ hạ của Khấu Văn Lam nàng không tín nhiệm lắm. Vẫn là hỏi người một nhà thỏa đáng hơn. Người vừa tới lặng lẽ gật đầu với nàng.

Nhị tổng quản lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Khấu Văn Lam, nàng mơ hồ đã hiểu rõ vì sao hôm nay đối phương mời mình tới. Hóa ra nàng bị lợi dụng một phen.

Đổi lại là người khác nàng nhất định sẽ trở mặt. Nhưng mà bối cảnh của Khấu Văn Lam còn đó, nàng biết rõ, người ta dám làm như vậy hoàn toàn là do có chỗ dựa vững chắc. Nàng cũng chỉ có thể dựa theo lẽ thường xử lý mà thôi.

Nhị tổng quản cũng không dừng lại ở đó, sau khi biết rõ là ai ra tay tập kích, nàng lạnh lùng nói:

- Mang về cho phu nhân xử lý.

Người Thủ Hành cung lập tức vọt tới, đem người trên mặt đất lôi đi.

Thấy Nhị tổng quản muốn rời đi, lúc này Khấu Văn Lam mới ôm quyền nói:

- Hạ Hầu Long Thành lòng muông dạ thú, mưu đồ làm loạn. Chúng ta hộ tống Nhị tổng quản.

Trong lòng Nhị tổng quản phát hỏa, lạnh lùng nói:

- Ngươi đi theo ta gặp phu nhân, còn thủ hạ ngươi.... Hàn Bưu, ngươi phái người canh chừng bọn họ, không cho phép bọn họ rời khỏi phủ thống lĩnh một bước.

- Vâng.

Đầu lĩnh Thủ Thành cung chạy tới đây tên là Hàn Bưu chắp tay lĩnh mệnh. Sau đó hắn vung tay lên, đám thủ hạ dưới trướng ùn ùn kéo tới. Vây chặt phủ thống lĩnh khu Đông thành.

- Tất cả ở trong cho ta, chờ ta trở về.

Khấu Văn Lam quay đầu nói một tiếng, sau đó hộ tống Nhị tổng quản cùng rời đi.

- Vâng.


Đám người Miêu Nghị chắp tay lĩnh mệnh.

Trong nội cung Thủ thành, trong hoa viên dưới ánh trăng. Bích Nguyệt phu nhân đang híp mắt dựa vào ghế bành, mái tóc cuốn lên cao, thân thể đẫy đà, da thịt trắng nõn, khuôn mặt như vẽ, cặp môi đỏ mọng mê người. Trên người mặc một bộ váy dài màu xanh, bộ ngực trắng bóc như tuyết, no đủ, lộ ra một nửa. Lúc này nàng đang nghe Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành đấu võ mồm.

Việc này Hạ Hầu Long Thành chạy không thoát, tự nhiên cũng được gọi tới. Nhưng mà lúc này hắn tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, đầu không bằng Khấu Văn Lam, mồm mép tự nhiên cũng không bằng đươc. Huống chi lại bị người ta bắt quả tang, không có cách nào chống chế, chỉ đành cãi chày cãi cối:

- Rõ ràng là ngươi phái người đi nện phủ thống lĩnh ta trước.

Khấu Văn Lam khinh bỉ:

- Lời nói không có chứng cớ không nên nói lung tung. Như vậy ai cũng nói được. Nếu như vậy không phải ta có thể nói người ban đầu dùng đá nện Đông Hoa viên là ngươi hay sao?

- Ngậm máu phun người.

Cho dù đánh chết Hạ Hầu Long Thành cũng không thừa nhận.

Hai người cãi tới cãi lui, Bích Nguyệt phu nhân nhắm mắt không tỏ thái độ, giống như nhắm mắt dưỡng thần, nghe hai người nói vậy.

Rất nhanh phía dưới có người mang tới chứng cớ sau khi dùng hình tra khảo, chuyển tới trên tay Bích Nguyệt phu nhân. Sau khi xem xong, sắc mặt nàng giận dữ không thôi.

Cũng không phải là bởi vì người ra tay là thủ hạ Hạ Hầu Long Thành, mà là đám người này đánh chết cũng không khai thật. Đều ôm trách nhiệm lên người mình, trợ giúp Hạ Hầu Long Thành thoát hiểm. Bọn họ hiểu rất rõ, nếu như thú nhận là Hạ Hầu Long Thành sai bảo, đến lúc đó bọn họ mới thực sự chỉ còn đường chết. Hạ Hầu Long Thành là người có thù tất báo, lại không nói đạo lý, tính tình táo bạo, không giết chết bọn họ mới là lạ. Bảo vệ Hạ Hầu Long Thành, tội bọn họ không đáng chết, nói không chừng về sau Hạ Hầu Long Thành còn có thể cho bọn họ một phen tiền đồ.

Những thứ này trong mắt Bích Nguyệt phu nhân tự nhiên không có cách nào dấu diếm. Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam ỷ vào bối cảnh không coi nàng vào đâu cũng bỏ đi. Đám tiểu lâu la phía dưới cũng dám không coi nàng vào trong mắt. Rõ ràng chuyện đã bị người ta bắt quả tang, đánh chết cũng không thừa nhận. Nàng rất tức giận.

Nhưng mà vẻ mặt giận dữ rất nhanh đã tan biến, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng:

- Hai người các ngươi đấu tới đấu đi, làm chuyện náo loạn lớn tới như vậy. Các ngươi tự mình nói xem nên làm thế nào mới có thể kết thúc được đây?

Khấu Văn Lam nói:

- Nên chém Hạ Hầu Long Thành.

- Nói láo. Nên chém ngươi mới đúng.

Hạ Hầu Long Thành giận tím mặt.

- Đủ rồi.

Bích Nguyệt phu nhân đột nhiên quát lên một tiếng chói tai, bỗng nhiên đứng lên, trong mắt tràn ngập tinh quang, trầm giọng nói:

- Người khu Tây thành gây sự, tang chứng vật chứng đều có. Hạ Hầu Long Thành khó tránh khỏi tội, phạt ngươi bổng lộc một trăm năm. Lại bồi thường tất cả tổn thất. Ngươi có tình nguyện chịu phạt hay không?