Phi Thiên

Chương 1512: Tiểu tướng Thiên đình (Hạ)

Người ngoài không nghe ra ý tứ bên trong lời này, thâm ý trong đó sợ rằng chỉ có đôi cẩu nam nữ này hiểu rõ nhất. Tâm can Miêu Nghị như nhảy lên, hắn rất lo lắng nữ nhân này nói ra chuyện gì không nên nói. Hắn cười khan, nói:

- Loại chuyện này ý kiến của ta không quan trọng.

- Ài.

Hoàng Phủ Quân Nhu khẽ than một tiếng, lại nhìn qua Khấu Văn Lam, đem hai khối ngọc kia đẩy về phía đối phương:

- Ngươi làm như vậy không phải đang làm khó ta sao? Khấu Văn Lam, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ. Thứ này không phải là Quần anh hội muốn. Mà là bên trên có người muốn. Ngươi cản trở sợ rằng không quá hợp lý.

Khấu Văn Lam cười ha hả nói:

- Thùng cơm của Hạ Hầu gia tộc kia cũng có hai thành, Hạ Hầu gia tộc cũng đã thỏa mãn. Bên trên ăn thịt dù sao cũng nên chừa chút canh cho người phía dưới chứ? Một người độc chiếm, không cho người khác ăn. Đạo lý kia cho dù đi đâu cũng không nói qua được. Coi như là Thiên đế cũng sẽ không làm loại chuyện này. Cho nên ngươi không cần cầm vị kia ra dọa ta. Ta suy nghĩ thô thiển không nói được những chuyện này. Ngươi không ngại thì cho vị kia đi tìm lão gia tử nhà ta nói chuyện. Chỉ cần vị kia không biết xấu hổ mở miệng, ta thấy lão gia tử nhà ta cũng sẽ không cự tuyệt.

Lời nói tới mức này, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng biết hiện tại cho dù nói gì cũng vô dụng. Khấu Văn Lam đã ám chỉ rất rõ ràng, loại chuyện này hắn không làm chủ được. Nói cái gì mà nàng gả cho hắn chỉ là lời nói suông mà thôi.

- Đã như vậy ta cũng không thể nói gì hơn nữa.

Hoàng Phủ Quân Nhu đứng dậy, cười nói với Miêu Nghị:

- Ngưu Hữu Đức, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?

Khấu Văn Lam đứng dậy vươn tay nói:

- Nhị vị xin cứ tự nhiên.

Dứt lời hắn cười cười, quay người rời đi. Đồ đã trên tay hắn, hắn cũng không sợ Hoàng Phủ Quân Nhu làm ra chuyện gì.

Trong nội đường không còn ai, nhìn ánh mắt u oán của Hoàng Phủ Quân Nhu, chân từng bước đi về phía Miêu Nghị. Miêu Nghị cười khan nói:

- Hoàng Phủ chưởng quỹ có gì chỉ giáo?


Hoàng Phủ Quân Nhu đối mặt với hắn, đứng gần hắn rồi truyền âm nói:

- Ta muốn ngươi, tối nay có thể qua chỗ ta qua đêm không?

Nghĩ tới ta? Ngươi muốn giết ta? Miêu Nghị run rẩy, vô thức lùi về phía sau một bước, truyền âm nói:

- Chuyện giữa chúng ta.... Cái gì qua thì cũng đã qua rồi.

- Ngươi nói thật là nhẹ nhõm. Ngươi hủy sự trong sạch của ta, ngươi đương nhiên phủi mông đi được. Ngươi bảo ta sau này nên làm thế nào đây?

Hoàng Phủ Quân Nhu từng bước tới gần, dùng hai ngọn núi no đủ bức tới Miêu Nghị.

Chuyện này nếu để cho người khác nhìn thấy còn không phải sẽ phiền toái hay sao? Miêu Nghị nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng lui về phía sau. Chột dạ nói:

- Ngươi phải rõ đây là nơi nào, đây không phải là khuê phòng của ngươi.

- Đồ không có lương tâm.

Hoàng Phủ Quân Nhu ai oán nói một câu, không những không dừng lại mà còn hành động, lao thẳng về phía hắn, bức hắn về góc tường, làm cho hắn không thể lùi tiếp. Hai ngọn núi no đủ chạm vào ngực hắn, co dãn kinh người.

Nữ nhân này điên rồi. Miêu Nghị không có cảm giác hưởng thụ diễm phúc chút nào. Ngược lại vẻ mặt hoảng sợ, bởi vì nơi này không phải là nơi làm vậy, cũng không phải lúc.

Nam nhân sợ nhất cái gì? Sợ nhất nữ nhân mặt dày, muốn đánh mà không thể đánh được.

Hắn vừa định lách mình tránh đi thì đã bị hai tay Hoàng Phủ Quân Nhu ôm lấy cổ mình. Mùi hương cơ thể nàng truyền vào trong mũi Miêu Nghị. Bờ môi anh đào của nàng đã trực tiếp bịt kín miệng hắn. Chiếc lưỡi thơm tho của nàng cũng cạy hàm răng hắn ra, tiến vào bên trong, dây dưa.

Miêu Nghị dùng sức đẩy nàng ra, bờ môi đột nhiên cảm thấy đau.

Cắn cho môi Miêu Nghị chảy máu tươi Hoàng Phủ Quân Nhu mới đồng ý buông tay lùi lại. Chiếc lưỡi thơm tho của nàng liếm liếm máu tươi, không đợi Miêu Nghị mắng, nàng đã quay người rời đi.


- Ngươi...

Miêu Nghị im lặng, luống cuống tay chân một hồi, nhanh chóng xuất ra Tinh Hoa tiên thảo chữa thương.

Chỉ là vết thương nhỏ, tự nhiên Tinh Hoa tiên thảo dễ dàng chữa trị. Nhưng mà lại không thể dễ dàng che dấu vết máu trên miệng. Lúc Khấu Văn Lam xuất hiện, hắn kinh ngạc nói:

- Ngưu huynh, sao miệng ngươi lại có vết máu?

Miêu Nghị cố gắng dùng khuôn mặt lạnh lùng như băng nói:

- Bị nữ nhân kia đánh một quyền.

- Dám động thủ ở chỗ của ta, nữ nhân này không biết nặng nhẹ chút nào.

Khấu Văn Lam cau mày, chợt lại nói:

- Việc này không nói nữa. Trước tiên giải quyết chuyện thiên đình sắc phong cho ngươi. Tu vi hiện tại của ngươi là gì?

Miêu Nghị đưa tay lướt qua linh ẩn nê ở mi tâm, lộ ra một đóa Kim Liên nhất phẩm...

Năng lực của Khấu Văn Lam quả thực rất lớn. Hai ngày sau, thậm chí không thèm xét duyệt, chuyện Miêu Nghị gia nhập Thiên đình đã được phê duyệt xuống. Miêu Nghị đối với việc chức quan lớn nhỏ không yêu cầu. Nhưng mà Khấu Văn Lam cũng không có bạc đãi hắn. Trực tiếp gia phong hắn là tam tiết tiểu tướng, ban thưởng một bộ kim giáp tứ phẩm. Tạm thời chưa có chức thiếu. Cho nên tạm thời làm thuộc hạ dưới trướng Khấu Văn Lam.

Khấu Văn Lam cũng nói, đợi tới khi có vị trí thích hợp lại sắp xếp sau.

Chức vụ có hay không tạm thời Miêu Nghị cũng không quan tâm. Hắn làm như vậy là muốn cho bên Quần Anh hội ném chuột sợ vỡ bình. Hôm nay trừ bên thiên đình, bên ngoài cũng không còn có ai dám động vào hắn. Chỉ là, vì muốn khoác tấm da hổ này hắn phải trả một cái giá quá lớn.

Miêu Nghị mặc bộ kim giáp vào, sau đó đi ra khỏi phủ thống lĩnh khu Đông thành, nhìn cửa hàng của mình cách đó không xa. Cửa hàng này cách phủ thống lĩnh khu Đông thành cũng không xa, cũng không biết Khấu Văn Lam dùng thủ đoạn gì. Tóm lại là khiến cho ông chủ trước của cửa hàng này chắp hai tay dâng lên bán cho Khấu Văn Lam.

Về phần Khấu Văn Lam dùng bao nhiêu tiền mua vào Miêu Nghị cũng không muốn hỏi tới. Cũng không tiện hỏi quá nhiều chuyện ẩn dấu bên trong. Dù sao Khấu Văn Lam cũng đã lấy được cho hắn một cửa hàng.

Miêu Nghị mặc dù không có chút yêu cầu gì đối với cửa hàng, nhưng mà loại người sĩ diện như Khấu Văn Lam một khi ra tay sẽ không nhẹ. Cửa hàng chiếm diện tích bốn mẫu, không lớn cũng không nhỏ. Bên trong bên ngoài đều khiến cho Miêu Nghị rất là hài lòng.

Đường phố bên ngoài vẫn phồn hoa như cũ, bên trong cửa hàng là một mảnh tĩnh mịch.

Không biết có phải là tâm hữu linh tê hay không...

Miêu Nghị đang chuyển đi chuyển lại cái bàn trong cửa hàng, đồng thời cũng suy nghĩ không biết có nên nói cho Vân Tri Thu biết cửa hàng đã tới tay hay không. Hắn lo lắng sẽ bị Vân Tri Thu phát hiện ra chuyện cẩu thả giữa mình và Hoàng Phủ Quân Nhu.

Vốn hắn cho rằng mình và Hoàng Phủ Quân Nhu làm thành chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người có lẽ đã chấm dứt. Thế nhưng mà sau khi bị Hoàng Phủ Quân Nhu cắn một cái vào miệng, trong lòng hắn lại có chút hoảng hốt, hắn lo lắng nữ nhân kia dây dưa không rõ.