Chung Ly Khoái hoài nghi nói:
- Có thì có. Nghe nói có một Thiên hậu họ Hạ Hầu. Còn có một trong tứ đại Thiên vương là họ Khấu. Hai vị này bối cảnh đủ cường đại. Về phần những người khác, ta đối với Thiên đình cũng không quá quen thuộc, những người kia ta cũng không biết rõ lắm. Người có địa vị cao ta cũng chỉ nghe qua hai vị này mà thôi. Ngươi hỏi chuyện này làm gì vậy?
Miêu Nghị ngẩn ngơ, Thiên hậu họ Hạ Hầu, Hạ Hầu Long Thành kia không phải là người của gia tộc Thiên hậu kia đó chứ?
Nghĩ qua, quả thực rất có khả năng này. Người có bối cảnh mà không chịu nói ra, hoặc là rụt rè khiêm tốn, hoặc là bối cảnh quá lớn, nói ra sợ rằng không tốt. hoặc là bối cảnh quá nhỏ nói ra sợ rằng sẽ bị người ta chê cười. Hạ Hầu Long Thành này nhất định bối cảnh không nhỏ. Tên kia cũng không phải là người rụt rè khiêm tốn, chẳng lẽ tên cẩu hùng thống lĩnh kia thực sự là người nhà Thiên hậu kia sao?
Nếu như thực sự Hạ Hầu Long Thành có lai lịch này, Khấu Văn Lam kia thực sự có khả năng là người nhà Khấu Thiên vương gì đó. Nếu không không có ai dám tranh đoạt nữ nhân với người nhà Thiên hậu. Tứ đại thiên vương kia mới có khả năng. Dù sao địa vị của Thiên Hậu cho dù cao thì Hạ Hầu gia tộc cũng chỉ là ngoại thích, mà Tứ đại thiên vương lại là đại nhân vật cầm thực quyền trong tay.
- Không có gì.
Miêu Nghị hít sâu một hơi, dường như làm ra quyết định gì đó, hắn cắn răng nói:
- Hai thành cổ phần kia ta không muốn nữa. Nhưng mà Quần Anh hội nhiều lần muốn lấy tính mạng ta, ta lại tặng đại lễ cho bọn chúng sao? Ta còn không có ti tiện tới mức này. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không quấy rầy Thiên hành cung quá lâu, cũng không khiến cho Thiên hành cung khó xử. Chỉ là Huyết Yêu nên mấy ngày nữa ta lại làm phiền Thiên hành cung một lần. Không biết có thể đưa ta trở lại Thiên Nguyên tinh một chuyến hay không? Còn lại, chuyện giữa ta và Quần anh hội để ta tự mình xử lý.
Hắn cũng bị buộc tới mức không còn biện pháp, đồ vật không giao ra thực sự không được. Thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu.
- Ài.
Chung Ly Khoái biết rõ tổn thất lần này của Miêu Nghị rất lớn, thế nhưng mà Thiên hành cung dính vào vũng nước đục này cũng không có lý do nào không quan tâm. Hắn vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị:
- Ngươi yên tâm, hộ tống ngươi trở lại Thiên Nguyên tinh cứ để ta. Bên chưởng giáo ta sẽ thuyết phục.
Dứt lời hắn quay người rời đi, muốn đem thái độ của Miêu Nghị chuyển cáo lên sư môn.
Miêu Nghị đứng lặng tại chỗ, hai tay nắm chặt. Lúc Chính Khí tạp hóa phô còn chưa khuếch trương. Hàng năm hắn có năm mươi ức hồng tinh hoa hồng. Tương đương với mỗi năm có năm vạn Tiên Nguyên đan. Tình huống sau này không cần phải nói. Một khối thịt mỡ lớn như vậy lại chắp tay dâng lên cho người khác, nói không đau lòng là giả. Thế nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại có lẽ hắn nên thực tế một chút. Không nhổ ra thì hắn sẽ không sống yên trong Đại thế giới này được.
Hắn không phải là người không quyết đoán, nếu như đã làm ra quyết định bỏ xe bảo vệ tướng, hắn cũng không hối hận. Chỉ cần người vẫn còn, thứ đồ mất đi còn có cơ hội lấy lại được.
Thở dài một hơi, Miêu Nghị thu liễm tâm thần, ngắm nhìn bốn phía. Bước nhanh vào trong chính sảnh. Đi tới tâm bình phong trước sảnh, hắn lấy ra viên cầu bằng kim loại lấy dưới đáy hồ ở Mộc hành tinh. Hắn thi pháp, tiếng vang vọng không ngừng vang lên trong lòng bàn tay.
So sánh cả hai, Miêu Nghị giật mình không nhỏ. Ban đầu hắn còn cho rằng mình nhìn nhầm, hiện tại mới phát hiện ra bức họa vẽ địa hình Thiên hành cung trên bình phong không ngờ lại không khác gì địa hình trên đìa đồ. Chỉ là địa hình biểu thị trên tàng bảo đồ còn rộng hơn một chút mà thôi.
So sánh kỹ càng hơn, bố trí núi non sông ngòi giống như đúc. Trên bình phong chỉ có thêm một ít kiến trúc mà thôi, ngoài ra không có chỗ nào khác biệt.
Trách không được trước kia hắn nhìn qua còn cảm thấy có chút quen mắt. Cho nên Miêu Nghị mới kịp thời nói với Minh Chiếu muốn mượn tấm tàng bảo đồ phục chế kia. Hiện tại lấy ra xác nhận một phen.
Lại dùng phương pháp Minh Chiếu dạy để so sánh, nhìn tinh tượng đồ hắn thu được dưới đáy hồ xem, liệu có phải ở Hỗn loạn chi địa hay không.
Bên trong vô số ngôi sao đánh dấu bên trong, trên tấm địa đồ phục chế hắn tìm được ba chủ tinh. Trên tấm địa đồ bằng kim loại kia chỉ có hai chủ tinh. Khác biệt này quá rõ ràng, bởi vì khu vực khác biệt cho nên cũng có khác biệt. Hỗn Loạn chi địa có mấy mặt trời, cũng chính là chủ tinh.
Sau khi so sánh giữa hai địa đồ, Miêu Nghị thực sự tìm được một chủ tinh và một lượng lớn thứ tính và phụ tinh chung quanh chủ tinh. Miêu Nghị lại nhanh chóng so sánh phương vị của hai chủ tinh trên hai tấm địa đồ, kết hợp với vị trí của Mộc Hành tinh trên tấm địa đồ phục chế. Hắn lại dùng một ngón tay vạch một đường kéo tới phía Thiên Hành tinh. Đầu ngón tay từ trên tấm địa đồ bằng da kéo tới tấm địa đồ bằng kim loại. Cứ kéo như vậy cho tới khi vừa vặn trúng một tinh cầu trên tàng bảo đồ bằng kim loại.
Khi kéo trúng tinh cầu này, Miêu Nghị nhìn xuống dưới, lại nhìn qua địa đồ trên tấm bình phong, miệng há hốc, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi. Thật hay giả đây? Vị trí của bảo tàng không ngờ lại ở Thiên Hành tinh, hơn nữa ở ngay vùng của Thiên hành cung.
Trước đó bởi vì chuyện của Chính Khí tạm hóa phô mà hắn phẫn nộ. Hiện tại phát hiện mình đang ở bảo địa, hắn lập tức trở nên mừng rỡ như điên. Tổn thất về tạm hóa phô có thể từ trong bảo tàng của chí tôn ma đạo kiếm lại, đây cũng coi như không tệ.
Không có gì để do dự. Hắn lại lấy tấm địa đồ bằng kim loại ra xem xét, lần nữa im lặng.
Trên địa đồ, địa điểm cất giấu tàng bảo đồ ở một nhánh sông. Xem kỹ, đây chính là dòng sông được hình thành từ thác nước bên dưới Chưởng Sự điện của Thiên hành cung. Dòng sông này chảy tới một hòn đảo cách đó mười dặm. Chỉ là trên bình phong, trên hòn đảo này có kiến tạo đình đài lầu các.
Miêu Nghị có chút chóng mặt, nói đùa gì vậy? Bảo tàng của chí tôn ma đạo ở ngay trong nội cung Thiên hành cung? Nơi này nếu như quả thực có bảo tàng gì đó há có thể giấu được con mắt Thiên hành cung hay sao? Thiên hành cung đối với địa bàn của mình nhất định không có khả năng không quen thuộc. Chỉ sợ cho dù mấy con chuột dưới đất cũng khó tránh thoát khỏi mắt Thiên hành cung. Có bảo tàng nhất định đã rơi vào trong tay Thiên hành cung.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không đúng. Nếu như bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết rơi vào trong tay Thiên hành cung, Thiên hành cung cũng không cần phải chạy tới Mộc Hành tinh giày vò. Chẳng lẽ khi đó Thiên hành cung đã sớm biết rõ lại cố ý bố trí nghi trận sao?
Sau khi xem đi xem lại nhiều lần địa đồ trên tấm bình phong, quả thực có thể bảo tàng ở trên hòn đảo kia.
Thu địa đồ, Miêu Nghị đi ra khỏi biệt viện, đưa mắt nhìn hòn đảo ở cuối dòng sông.