Khách nhân tôn quý hay không tôn quý đều là chuyện của Tinh Linh bộ tộc. Mộc Hành cung luôn ở chung hòa hợp với Tinh linh bộ tộc trung thực, chất phác. Không bao giờ can thiệp vào phong tục của Tinh linh bộ tộc. Cho nên bên Mộc Hành cung chỉ hỏi là chuyện gì đã xảy ra, ngay cả mặt Miêu Nghị cũng lười nhìn. Lập tức xuất động đội ngũ, trực tiếp bắt người theo dõi Miêu Nghị tới Mộc Hành cung.
- Trở về nói cho Hoàng Phủ lão quỷ, chúng ta không có hứng thú với chuyện của Quần Anh hội các ngươi. Chỉ cần không gây sự ở Mộc Hành tinh, các ngươi muốn làm gì thì làm thế đó. Nếu không Mộc Hành cung ta cũng không phải là quả hồng mềm, cút.
Đối mặt với uy áp sinh ra từ trên người tu sĩ cảnh giới Pháp lực vô biên, một gã tu sĩ Kim Liên nhị phẩm của Quần Anh hội đi theo Miêu Nghị từ Mộng Hoa tinh bị dọa cho thất sắc, hoảng sợ chạy khỏi Mộc hành tinh.
Huyết Yêu đang ở trong tinh không mang theo Bát Giới chạy đi, rất nhanh nàng đã nhận được tin tức Hoàng Phủ Quân Nhu truyền tới. Khuyên nàng không nên gây chuyện ở Mộc Hành tinh, bởi vì Mộc Hành cung đã ra mặt.
- Gia hỏa đáng chết. Rốt cuộc Ngưu Hữu Đức này có lai lịch thế nào? Thiên Hành cung trợ giúp hắn cũng thôi đi. Ngay cả Mộc Hành cung cũng ra mặt che chở?
Huyết Yêu đang kéo tay Bát Giới phi hành trong tinh không hận tới mức nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
Tâm tư căng cứng của Bát Giới rốt cuộc cũng thả lỏng, mặt ngoài hắn lại thở dài:
- Đã như vậy cần gì phải cưỡng cầu, sao không sớm quay đầu làm lại?
Huyết Yêu oán hận nói:
- Ta cũng không tin hắn có thể trốn cả đời trong Mộc hành tinh không đi ra. Quần Anh hội tuy rằng không tiện đối nghịch với Mộc Hành cung. Thế nhưng nếu đã ra tay, không thấy máu tươi ta sẽ không dừng tay. Chờ mà xem, nhất định sẽ có biện pháp buộc hắn ra.
Bên Tinh linh bộ tộc nhận được tin tức, Mộc Sâm trưởng lão chỉ thông báo chuyện tạm thời đã qua. Miêu Nghị còn không biết dã xảy ra chuyện gì, cũng không thấy Mộc Hành cung có động tác gì khác.
Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, không có việc gì là không có việc gì ở Mộc hành tinh này. Một khi rời khỏi Mộc hành tinh nhất định sẽ có chuyện.
Trước tiên mặc kệ những điều này, chỉ cần tạm thời không có việc gì là được, trước tiên phải hoàn thành mục tiêu tới đây. Nghĩ biện pháp mau chóng thu Đại Ma Vô Song quyết tới tay rồi nói tiếp. Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Từ chỗ Mộc Sâm trưởng lão trở về, chui vào một hốc cây dưới thân đại thụ, Miêu Nghị lại lấy ra tấm gương đồng kia, thi pháp kích phát nó.
Giữa ba ngọn núi, trên không sáu ngàn trượng, lúc nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống. Bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết. Hai dòng chữ này lần nữa hiển hiện.
- Địa điểm giữa ba ngọn núi đã tìm được, trên không sáu ngàn trượng cũng dễ hiểu. Nhưng mà hai câu sau rốt cuộc có ý gì? Lúc nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống. Lúc nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống..
Miêu Nghị ôm gương đồng nói thầm một hồi.
Ngày kế tiếp, lúc trời còn chưa sáng Miêu Nghị đã một mình rời khỏi. Hắn nhanh chóng xuyên qua cánh rừng, lần nữa đi tới ngọn núi bị người ta san bằng đỉnh lúc trước. Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn bốn phía một phen, chợt nhanh chóng bay lên trên không trung.
Lúc bay lên, căn cứ vào tốc độ của bản thân lặng lẽ tính toán độ cao. Lúc tới độ cao sáu ngàn trượng, hắn thi pháp đứng lơ lửng trên không trung.
Nhìn chung quanh một chút, còn có thể nhìn thấy ánh trăng phía xa, bên kia lộ ra màu trắng, mặt trời còn chưa có đi ra. Hắn lại nhìn xuống mặt đất, phía dưới tối đen như mực, nhìn không ra trò quỷ gì. Chuyện này khiến cho hắn rất là hao tâm tổn trí. Câu lúc nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống rốt cuộc là ý gì? Có thể nhìn ra Đại Ma Vô Song quyết hay sao?
Tuy rằng hắn đọc sách không nhiều lắm, nhưng mà lão Bạch dù sao cũng buộc hắn học thuộc qua một đoạn thời gian ngắn. Ý tứ biểu hiện trên mấy chục chữ kia thoạt nhìn cũng dễ hiểu. Không tới mức nhìn không hiểu. Thế nhưng mà hắn lại hoài nghi, không phải là mình hiểu sai, nếu như đứng ở chỗ này có thể nhìn ra được Đại Ma Vô Song quyết, như vậy những người bay ra bay vào ở Mộc hành tinh chẳng phải đã sớm nhìn ra rồi hay sao?
Bất kể như thế nào, nếu như đã tới đây, vậy thì chờ tới lúc nhật nguyệt cùng sáng rồi nhìn lại vậy. Gặp phải loại bảo tàng có phương thức chỉ dẫn hư hư thực thực này, Miêu Nghị rất bất đắc dĩ.
Khi đạo ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu tới hắn, phương xa hiện lên màu vàng. Nhưng mà dưới đất vẫn là một mảnh tối đen như mực. Phiêu phù trên không trung, Miêu Nghị chậm rãi nhìn quanh bốn phía cảnh giới. Thi thoảng lại nhìn xuống mặt đất, trong đầu luôn nghĩ ngợi lung tung. Cẩn thận nghĩ lại xem rốt cuộc mình có hiểu sai hàm nghĩa của những chữ kia hay không.
Thời gian trôi qua từng chút một, nửa khối mặt đất được mặt trời chiếu rọi, nửa khối mặt đất còn lại chìm trong bóng đêm. Lúc này có thể nói dưới chân Miêu Nghị xuất hiện một kỳ quan. Đêm tối và ban ngày hình thành một vành đai cách ly lẫn nhau dưới chân hắn. Có thể nói là ánh sáng và bóng đêm đan vào nhau, có một phen phong tình khác.
Thế nhưng hắn tới nơi này cũng không phải để thưởng thức cái này. Hắn nhìn kỹ, người phiêu phù trên không trung rồi nhìn quanh. Nhìn chằm chằm xuống dưới chân dò xét, trong miệng thầm nói câu kia:
- Lúc nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống. Lúc nhật nguyệt cùng sáng nhìn xuống. Con mẹ nó, rốt cuộc là làm thế nào?
Cái gì cũng không nhìn ra. Trong lúc Miêu Nghị đang oán hận trong lòng, trong lúc vô tình mắt quét qua bốn phía, đột nhiên khẽ giật mình. Hắn chậm rãi quay đầu về phía bên trái, nhìn qua đám mặt đất bị bóng đêm bao phủ lúc này đang chậm rãi bị ánh sáng bao trùm. Hắn ngừng thở, hai mắt dần dần trợn ngược lên. Thân thể cũng chậm rãi quay qua chỗ này, mở to mắt nhìn qua. Trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi.
Kỳ tích. Một kỳ tích xuất hiện.
Nhật nguyệt tranh sáng, cả vùng đất bao la mờ mịt xuất hiện một kỳ quan. Cả vùng đất bao la không ngờ lại điêu khắc một nữ nhân, một nữ nhân hắn từng thấy, vô cùng quen thuộc. Là nữ nhân trong bức tượng hắn nhìn thấy ở Vạn trượng hồng trần, cũng là nữ nhân vẽ trên tàng bảo đồ. Chỗ bất đồng duy nhất chính là “nàng” lúc này vô cùng lớn, trải dài khắp mặt đất, làm cho người ta rung động không thôi.
Tuy rằng trông không sống động bằng bức tượng đá ở Vạn trượng hồng trần và trong tàng bảo đồ. Nhưng mà hình dáng lại rõ ràng như vậy. Hơn nữa vô cùng rõ nét, sinh động, có lẽ là dưới tác dụng của ánh mặt trời. Nàng đang nhẹ nhàng giang hai tay ra, giống như bay lên trời. Đây chính thức là một bức họa.
Đây là một kỳ tích không chú ý căn bản sẽ không nhìn thấy. Nếu như không phải đã từng nhìn thấy bức họa nữ tử bay lên trời này, nếu như trong đầu không có ấn tượng, nhất định sẽ sơ sẩy bỏ qua.
Bức họa này xuất hiện cũng có nghĩa lời nói trên gương đồng không sai. Đồng nghĩa với việc quả nhiên bảo tàng có khả năng ở chỗ này. Nhưng mà thông qua bức họa này, làm thế nào mới có thể tìm được bảo tàng vẫn là vấn đề lớn.