Miêu Nghị thất thần, không có khả năng trùng hợp như vậy. Xem ra người lưu lại đồ vật ở nơi này đã đánh dấu vị trí như vậy là vì muốn dễ dàng tìm kiếm. Vị trí trung tâm giữa ba ngọn núi nhất định là ở đây, không thể nghi ngờ được.
Chung Ly Khoái thấy hắn ngẩn người, thuận miệng hỏi một câu.
- Không có gì.
Miêu Nghị lắc đầu, không muốn tạo thành hoài nghi cho nên chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Minh Chiếu sau khi nhìn quanh bốn phía đột nhiên lên tiếng nói:
- Nơi này dường như là do con người tạo thành, nhìn tình huống phong hóa, thời gian đã rất lâu rồi. Chỗ này có chút kỳ quặc, cẩn thận điều tra một chút.
- Dường như đúng là như vậy.
Chung Ly Khoái nhìn chung quanh ngạc nhiên gật đầu một tiếng, lập tức thi pháp điều tra bốn phía.
Trong lòng Miêu Nghị căng thẳng, giả vờ giả vịt đi điều tra một hồi.
Kết quả đương nhiên không thu hoạch được gì. Thi pháp điều tra sau dưới lòng đất cũng vô dụng, đó chính là ngọn núi đá chân chính, bên trong không có ẩn tàng bất kỳ vật gì.
Cũng một biện pháp, mười mấy người thi pháp cơ hồ sưu tầm qua một khoảng lớn trong vùng núi này. Ngay cả dưới lòng sông, hồ nước cũng không có buông tha. Căn bản không tìm được bất cứ thứ gì. Tuy rằng tìm được một ít sơn động, địa quật hình thành từ tự nhiên, nhưng bảo tàng không tìm ra được. Lại còn làm kinh động những động vật nhỏ trốn bên trong.
Minh Chiếu dày vò ba năm dẫn mọi người đi lên không trung nhìn xuống phía dưới, miệng không nhịn được lên tiếng cảm thán, mò mẫm lâu như vậy rốt cuộc lại tay trắng mà về.
- Trở về thôi.
Minh Chiếu phất phất tay, dẫn mọi người nhanh chóng phá không rời đi.
Trên đường trở về tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ, chỉ có trong lòng Miêu Nghị cuồng hỉ. Hắn luôn bị nhìn chằm chằm vào, tăng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chờ mong ngày này đã rất lâu, kế tiếp chính là thời điểm một mình hắn ra tay.
Bất quá trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút nghi hoặc, mọi người lật tung nơi này mấy lượt trong vài năm như vậy. Ngay cả tìm kiếm như vậy cũng không tìm thấy, như vậy thứ kia có thể giấu ở đâu được chứ?
Trên đường đi, sau khi xác nhận phương vị chung quanh, Miêu Nghị cáo từ Minh Chiếu:
- Tiền bối, lần này bận rộn mấy năm, vãn bối phải đi về tu luyện. Như vậy xin cáo từ tiền bối.
Minh Chiếu ngẫm lại cũng không giữ lại, nói:
- Sài Quận, ngươi mang hai sư đệ tiễn cư sĩ về đi.
Sài Quận còn chưa lên tiếng, Miêu Nghị vội vàng cự tuyệt
- Không cần phiền toái như vậy, trên tay ta có tinh đồ có thể tìm được đường.
Minh Chiếu lắc đầu:
- Nơi này còn đang ở trong cảnh nội Hỗn Loạn chi địa, yêu ma hoành hành. Một mình ngươi đi đường không an toàn. Cứ để cho bọn họ hộ tống ngươi rời khỏi Hỗn loạn chi địa đi.
Miêu Nghị cũng không nên cự tuyệt quá nhiều, tránh cho Minh Chiếu hoài nghi, cho nên hắn chắp tay nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối. Làm phiền mọi người rồi.
Minh Chiếu cười cười, khẽ gật đầu với Sài Quận, Sài Quận lĩnh mệnh, mang theo hai người hộ tống Miêu Nghị rời đi. Hai nhóm người phân thành hai ngả trong tinh không.
Mấy ngày sau ba người Sài Quận đưa Miêu Nghị tới trước tinh môn rời khỏi Hỗn Loạn chi địa, Miêu Nghị ý bảo hắn dừng lại.
- Không cần tiếp tục tiễn, rời khỏi Tinh môn muốn đi từ nơi khác trở về rất phiền toái, tự mình ta về là được.
Ba người cũng không có miễn cưỡng, Sài Quận cười nói:
- Cư sĩ đi đường cẩn thận.
- Bảo trọng.
Miêu Nghị chắp chắp tay, quay người nhanh chóng bay về phía tinh môn. Rất nhanh có một đạo ngân quang tuôn ra, xoay tròn rồi bao phủ hắn. Miêu Nghị tức thì biến mất trong động khẩu hư không đen như mực.
Sài Quận đợi hắn biến mất cũng thay đổi phương hướng, đi về phía Thiên hành cung.
Mà Miêu Nghị vừa ra khỏi tinh môn, sau khi quan sát bốn phía nhanh chóng lấy ra tinh đồ. Miệng hùng hùng hổ hổ nói một hồi:
- Bảo không cần tiễn các ngươi lại tiễn. Hại lão tử lại phải đi một vòng.
Sau khi nói xong hắn nhanh chóng bay về phía một nơi khác.
Vấn đề mấu chốt là Tinh môn chỉ có một thông đạo đi về một hướng. Bên kia có thông đạo đi tới, bên này lại không có đường quay ngược lại. Phải đi qua mấy tinh môn mới có thể trở lại. Lăn qua lăn lại như vậy, kim toa và ngân toa dùng để xuyên qua Tinh môn trên người hắn không đủ dùng. Trước kia hắn muốn tìm đám người Sài Quận mượn một chút. Nhưng mà vì ngăn ngừa bọn họ hoài nghi, hắn vẫn không dám mở miệng.
Cho nên hắn chỉ có thể tới Thiên nhai gần đây tìm. Mục tiêu là Mộng Hoa tinh, Miêu Nghị tức thì chạy đi, trong lòng rất nóng lòng hóa giải huyền bí lưu lại trên gương đồng.
Thiên Nguyên tinh, bên cảnh biển cả, sóng biển dâng lên đánh vào đá ngầm. Bát Giới nhìn về phía biển cả, chắp tay trước ngực, vẻ mặt ưu sầu nhìn về phía xa.
Nỗi buồn của hắn tới từ nữ tử áo đỏ sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp, hai tay vòng quanh eo hắn, ôm ấp lấy hắn, thân thể dán chặt vào hắn. Từ phía sau lưng ôm chặt lấy hắn. Khuôn mặt dán lên vai hắn, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng. Cùng nhìn thủy triều lên xuống với hắn.
Nữ tử này không phải là ai khác mà là Huyết Yêu, nguyên nhân của màn này rất đơn giản. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bát Giới nàng vừa gặp đã thương, lại thấy đã yêu. Bát Giới đi tới đâu nàng đi tới đó, môt đường dốc lòng chiếu cố. Thậm chí vì Bát Giới còn một đường hàng yêu trừ ma, bảo hộ Bát Giới an toàn.
Mà Bát Giới càng giữ khoảng cách đối với nàng, thì phần khí chất trang nghiêm, thánh khiết, tuấn dật kia càng hấp dẫn nàng. Có một điểm Huyết Yêu không có cách nào phủ nhận là Bát Giới rất có lực sát thương đối với nữ nhân. Nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân sao không thích nam nhân suất khí đẹp mắt cơ chứ? Nhất là loại nam nhân đã suất khí thoạt nhìn lại còn sạch sẽ. Chuyện này không liên quan gì tới có là hòa thượng hay không. Quan trọng là trong mắt nữ nhân ngươi có phải là nam nhân hay không.
Đương nhiên, yêu mến Bát Giới cũng không chỉ là vẻ ngoài của Bát Giới. Quan trọng hơn là bất luận nam tử nào trên thế gian, bất kể là tăng nhân hay là tục nhân. Nam nhân phần lớn đều giống nhau. Cái gọi là nam nhân kia Huyết Yêu đã gặp nhiều. Dù như thế nào thì phần lớn đều ra vẻ đạo mạo, khó có thể kháng cự lại cái đẹp. Huyết Yêu tự nhận tư sắc mình cũng không kém. Thế nhưng vị hòa thượng này trong lòng chân chính là thuần khiết, không vì sắc đẹp mà thay đổi. Bên trong không giống như nam nhân khác, là người chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Một khi đã gặp, Huyết Yêu không muốn bỏ qua. Một nữ nhân muốn gặp nam nhân mình thích cũng không dễ dàng. Có phải là hòa thượng hay không không quan trọng, bởi vì có thể hoàn tục được mà.
Một đường ở chung, càng hiểu Bát Giới nhiều, Huyết Yêu lại phát hiện ra mình càng khó có thể rời xa đối phương. Nàng đối với Bát Giới đã tới tình trạng khó lòng kìm nổi, hãm sâu trong vũng bùn tình cảm không có cách nào thoát ra. Chủ động yêu thương nhung nhớ chỉ là chút việc vặt, nghiêm trọng hơn là cởi áo nới dây lưng, tự động hiến thân.