Phi Thiên

Chương 1488: Bảo đồ Nghi vân (Hạ)

Trong lòng mọi người giật thót, thực sự là một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng. Bọn họ cũng cảm thấy có khả năng này. Sao bọn họ lại không nghĩ tới chuyện này chứ? Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Minh Chiếu.

Minh Chiếu mím môi không nói gì. Sau một hồi trầm mặc, hắn lấy ra Tinh linh, nhanh chóng thi pháp.

Mọi người hiểu rõ, Minh Chiếu làm như vậy là muốn liên hệ với bên Thiên hành cung. Sau một hồi, tinh linh trong tay Minh Chiếu có đáp lại. Một lát sau Minh Chiếu thu tinh linh, nhìn mọi người chung quanh thở dài:

- Chưởng giáo cũng nói không phải là không có khả năng. Nhưng mà không có lửa thì làm sao có khói? Chuyện này nhất định có nguyên nhân. Mặc kệ là thật hay là giả, nếu như chúng ta đã tới nơi này, cũng không nên bỏ qua. Nếu chúng ta nghĩ nhiều, chẳng phải chưa nghiệm chứng xác thực đã bỏ qua một cách uổng phí hay sao? Cho nên chưởng giáo lệnh cho chúng ta làm việc theo kế hoạch. Mà người sẽ có sắp xếp khác, trước tiên sẽ mời một vị trưởng lão hạ sơn để phòng ngừa vạn nhất, chuẩn bị tiếp ứng chúng ta.

Xem ra chuyện này nhất định phải làm. Mọi người không còn gì để nói, chỉ có thể gật đầu.

Mà Miêu Nghị thì tiếp tục ôm địa đồ nghiên cứu.

Cũng không biết thời gian trôi qua được bao lâu. Dù sao lúc đám người Chung Ly Khoái lấy địa đồ từ trong tay Miêu Nghị trả cho Minh Chiếu thì trời đã tối. Bên trong hốc cây thậm chí còn có từng con đom đóm bay vào.

Vị yêu tinh phụ nhân gọi là Mộc Lâm Lang kia cũng tới mời mọi người dự tiệc. Vừa ra khỏi hốc cây, hai mắt mọi người tỏa sáng. Chỉ thấy khắp nơi trong rừng là đom đóm bay lượn. Một ít dương xỉ hình thù kỳ quái cũng tản ra quang mang trong bóng đêm. Một ít hoa dại ven đường không biết tên vào ban đêm cũng tản mác ra ánh sáng màu hồng, hoặc là ánh sáng màu lam nhạt. Đủ loại ánh sáng nhu hòa các màu khác nhau, rất là xinh đẹp. Khiến cho người ta có cảm giác như đang ở trong mộng. Làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

- Thực sự là một nơi tốt.

Nhị sư tỷ Hạ Nam Nhi sợ hãi thán phục kêu lên một tiếng, ánh mắt mê ly. Bộ dáng như bị cảnh đêm trước mắt làm cho si mê.


Buổi tối ở đây căn bản không cần phải đốt đèn. Dưới gốc những cây đại thụ cổ xưa, rễ trồi lên, phối hợp với nhau tạo thành từng cái bàn hoặc là ghế. Chỉ là không sắp xếp theo một quy tắc nào. Các loại rau quả, rượu đã được chuẩn bị sẵn. Không nhìn thấy một miếng thịt nào.

Không biết có phải đám người Sài Quận nhìn nhầm hay không. Bọn hắn phát hiện ra đám yêu tinh dường như đối với Miêu Nghị có thái độ tốt hơn bọn họ. Hai nữ yêu tinh xinh đẹp không ngờ lại kéo hai tay của Miêu Nghị, líu ríu cười nói với Miêu Nghị. Sau đó kéo Miêu Nghị ngồi xuống một cái ghế. Trái lại, những yêu tinh khác đối với bọn họ khách khí vô cùng. So với Miêu Nghị, đám yêu tinh đối với bọn họ tuy rằng khách khí nhưng lại bảo trì khoảng cách nhất định. Coi bọn họ là khách nhân. Còn đối với Miêu Nghị lại giống như gặp mặt bằng hữu vậy.

Cả đám nhìn nhau, có cảm giác kỳ quái. Mà ngay cả Minh Chiếu cũng ngạc nhiên, cũng nghĩ không thông là xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ người Thiên hành cung đáng ghét như vậy sao?

Kỳ thực cũng không có phức tạp như bọn họ nghĩ. Bởi vì lúc trước khi ăn uống, đám người Sài Quận đều rất là khách khí, chỉ có một mình Miêu Nghị không sợ hãi. Trong mắt đám yêu tinh này đám người Sài Quận không tín nhiệm các nàng. Cho nên bọn họ cũng không tín nhiệm đám người Sài Quận. Ngược lại cảm thấy Miêu Nghị là người thẳng thắn thành khẩn.

Nhưng mà Miêu Nghị nhìn thấy đám nữ yêu tinh nhiệt tình với mình lại có chút ngại ngùng. Khi nhìn thấy đám yêu tinh này đối xử khách khí với đám người Sài Quận, trong lòng Miêu Nghị có chút tâm thần bất định. Đám nữ yêu tinh này không phải vừa ý lão tử đó chứ?

Kể từ đó, ngồi sau Minh Chiếu vốn là Sài Quận, nhưng mà bây giờ lại biến thành Miêu Nghị. Những yêu tinh kia chỉ biết Minh Chiếu là khách nhân của trưởng lão. Những người khác thì mặc kệ. Dựa theo cấp độ yêu thích của mình mà đặt Miêu Nghị ở vị trí gần trên. Sài Quận lại bị xếp ở phía sau Miêu Nghị.

Mọi người lục tục ngồi xuống, Minh Chiếu nhịn không được truyền âm hỏi Miêu Nghị một tiếng:

- Trước kia ngươi đã tới đây sao?

- Không. Hà cớ gì tiền bối nói lời này?


Nói được một nửa, Miêu Nghị mới kịp phản ứng, cười ha hả:

- Có thể ta lớn lên ngọc thụ lâm phong nha.

Lời nói không biết ngượng như vậy khiến cho Minh Chiếu im lặng. Đám người Thiên hành cung, trừ Chung Ly Khoái có chút kém ra, những người khác bề ngoài dường như không kém. Người có thể được Thiên hành cung thu làm đệ tử đều có căn cốt thượng giai. Hình dáng cũng không tệ. Dưới tình huống bình thường tự nhiên sẽ không kém. Đương nhiên, chỉ có Chung Ly Khoái là ngoại lệ.

Miêu Nghị nhìn cái bàn được làm bằng rễ cây trước mặt mình, sau đó lại sờ cái ghế bằng rễ cây dưới mông, có chút buồn cười. Hắn phát hiện ra đám yêu tinh này quả thực đủ thân cận với tự nhiên. Ngay cả chỗ ngồi cũng như vậy.

Đúng lúc này vài tên nam yêu tinh thổi địch trong tay, tiếng địch ô ô du dương quanh quẩn trong núi rừng.

Đám yêu tinh đang ngồi dưới đại thụ lục tục đứng lên. Minh Chiếu cũng đứng lên, đồng thời nhìn về phía đám người Miêu Nghị ra hiệu. Vì vậy đám người Miêu Nghị cũng đứng lên theo. Bọn họ biết rõ nhân vật quan trọng sắp xuất hiện.

Quả nhiên từ trên đại thụ cao cao có hai người bay xuống, đáp xuống trên cái bàn được tạo thành từ vô số rễ cây.

Một người là một lão giả tóc bạc, mặc áo bào màu trắng, tay cầm một cái trượng màu đỏ, dung mạo uy nghiêm mà hiền lành. Hai mắt lấp lánh tinh quang. Mi tâm có một đóa Thải liên lục phẩm. Một người khác là một nữ nhân có mái tóc màu vàng, khuôn mặt thập phần tinh xảo. Tướng mạo giống như thiếu nữ, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không quên. Dùng từ xinh đẹp trên người nàng sợ rằng cũng không đủ. Nàng là người khiến cho người ta nhìn qua đã sinh lòng thân cận. Hai con mắt màu xanh da trời, thanh tịnh mà sáng ngời, vô cùng tinh khiết. Trong mi tâm hiển hiện một đóa Kim Liên lục phẩm. Nữ yêu tinh này chỉ có thể dùng hai từ thuần khiết để hình dung. Trên đời không tìm ra từ nào có thể hình dung sự ôn nhu, thuần khiết của nàng. Ánh mắt nàng đơn thuần giống như trẻ con vậy.

Một già một trẻ này sợ rằng là hai người duy nhất trên y phục có ống tay áo trong bộ lạc. Cũng là hai người đi giày duy nhất trong đám yêu tinh mà Miêu Nghị nhìn thấy.

Nhưng mà khiến cho Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái là lão giả kia dường như cũng không đồng tộc với đám yêu tinh này. Lỗ tai không dài, cũng chỉ lớn bằng người bình thường mà thôi. Hơn nữa trên người có yêu khí, đây là thứ mà trên người những yêu tinh khác không có.

Tất cả đám yêu tinh này đều đặt tay lên tim hành lễ với hai người. Minh Chiếu cũng như vậy, vì vậy đám người Miêu Nghị cũng làm theo.

Sau khi lão giả và nữ tử kia đáp lễ. Lão giả này phất tay ý bảo mọi người ngồi xuống:

- Xin mời những khách nhân tôn quý hưởng dụng mỹ vị rừng rậm ban cho. Không cần giữ lễ tiết.