Mặc y phục xong, Hoàng Phủ Quân Nhu đứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Ta không phải là nữ tử thanh lâu, không bán thân, ngươi cũng không mua nổi. Ngươi yên tâm đi, ta cũng không bảo ngươi chịu trách nhiệm gì. Hai thành cổ phần của ngươi nếu ta muốn ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp thu tới tay. Không cần ngươi phải đưa.
Nàng vươn tay ra nói:
- Ra bên ngoài ngồi đi, trong phòng lâu sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
Hai người rời khỏi lầu các, lại ngồi trong đình, Hoàng Phủ Quân Nhu lên tiếng:
- Hồng nhi, dâng trà.
Không lâu sau vị tỳ nữ trước đó xuất hiện, bưng nước dâng trà. Hoàng Phủ Quân Nhu vươn tay mời, sau đó tự mình nâng chén thưởng trà.
Miêu Nghị nâng chén trà nhỏ uống mấy ngụm, muốn nói lại thôi. Thấy thị nữ kia ở bên cạnh, hắn vẫn nhịn xuống không nói.
Thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh lùng không nói gì, Miêu Nghị đặt chén trà xuống, thở dài nói:
- Đợi tới khi nàng nghĩ rõ ràng rồi hãy nói sau. Ta chờ câu trả lời thuyết phục của nàng.
Dứt lời hắn quay người rời đi.
Hồng Nhi đưa mắt nhìn bóng lưng Miêu Nghị rời đi, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Quân Nhu không có chút biểu tình nào, nói:
- Thiếu đông gia, sao hắn lại ở trong khuê phòng người lâu như vậy?
- Quần Anh hội quán và Chính khí tạp hóa phô hợp tác với nhau, ngươi tốt nhất không nên hỏi nhiều. Ta cũng không nói cho ngươi biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu lên tiếng nói, lại nhìn qua tỳ nữ, hỏi:
- Đã ra tay chưa?
- Ta còn lo lắng hắn sẽ phát hiện ra. Nhưng mà dường như hắn có chút không yên lòng. Không ngờ lại không thèm chú ý mà uống hết. Thật là kỳ quái.
Hồng nhi chậc chậc một tiếng rồi nói.
Hoàng Phủ Quân Nhu mím môi, cánh tay nâng chén trà như cứng lại. Trên thực tế, trước khi Miêu Nghị tới bên này nàng đã chuẩn bị ra tay với Miêu Nghị. Nói trắng ra là Miêu Nghị thế lực đơn bạc, cũng không phải là người khống chế chính của Chính Khí tạp hóa phô kia. Một mình cầm hai thành cổ phần lại trở thành họa sát thân. Chỉ là nàng không ngờ Miêu Nghị lại không thèm đề phòng như vậy.
Lại nghe tiếng Hồng nhi cười lạnh nói:
- Kỳ độc trong Huyết hồn của ta trên đời này người am hiểu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Đến lúc đó chỉ cần ta thúc giục, không sợ hắn không nghe theo. Hại ta từ tu vi từ Kim Liên cửu phẩm xuống tới Kim Liên thất phẩm. Ta nhất định phải làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Hoàng Phủ Quân Nhu hờ hững nói:
- Ngươi nhớ kỹ, không nên gây phiền toái cho Quần anh hội quán. Nếu như để cho người ta biết rõ Quần Anh hội quán hạ độc khách nhân, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Quần Anh hội quán, đến lúc đó cả Quần Anh hội sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hậu quả kia có lẽ ngươi cũng biết.
Hồng Nhi gật đầu nói:
- Ta biết rõ, Thiếu đông gia yên tâm. Ta sẽ không thôi phát độc tính vào lúc này. Đợi qua một đoạn thời gian ngắn, đợi Quần Anh hội không hoài nghi lên trên đầu ta thì ta mới hạ thủ. Đến lúc đó ta sẽ khiến cho hắn nôn ra hai thành cổ phần cùng với Huyết Đan của ta ra. Một chút thời gian này cũng không phải ta không chờ được. Tạm thời cho hắn hung hăng càn quấy một đoạn thời gian nữa vậy.
- Không nên lơ là sơ suất. Chúng ta đã mấy lần chịu thiệt trên tay hắn, ngươi không để lộ ra sơ hở gì chứ?
- Có lẽ không có. Có Tàng Thần châu, có lẽ hắn không phát hiện ra mùi máu tươi trên người ta.
Trở lại Chính khí tạp hóa phô, Miêu Nghị lại gặp phải phiền toái. Hoàng Phủ Quân Nhu biết rõ hắn trở về. Hạ Hầu Long Thành cũng biết hắn trở về cho nên phái người tới chờ hắn. Thấy Miêu Nghị từ bên ngoài trở về, một đám thiên binh thiên tướng lập tức bắt hắn.
- Các ngươi làm gì vậy?
Miêu Nghị bị ngăn ở cửa ra vào, hắn nhìn đám đao thương đang chỉ về phía mình, hỏi.
Người cầm đầu hét lên:
- Hạ Hầu thống lĩnh muốn gặp ngươi, đi theo ta một chuyến.
Miêu Nghị thẹn quá hóa giận, có loại phương thức nào tìm người gặp mặt như vậy sao? Giống như bắt phạm nhân vậy. Sau này nhất định phải tìm hiểu rõ lai lịch tên cẩu hùng kia, một lời nói không hợp nhất định phải giết chết tên vương bát đản kia, tránh cho lần sau lại có chuyện như thế này.
Ngọc Hư chân nhân đi ra ngoài về cũng dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn. Thực sự là Hạ Hầu Long Thành kia không nói đạo lý chút nào.
- Đi thôi.
Thiên tướng cầm đầu đẩy Miêu Nghị, cứ như vậy giải đi.
Trên cửa sổ của khách điếm đối diện, Vân Tri Thu lo lắng vô cùng. Động tĩnh bên kia kinh động cả một đoạn Thiên nhai, nàng đi ra ngoài xem xét, ai ngờ lại nhìn thấy Miêu Nghị bị bắt giải đi.
Nàng đối với nơi này hoàn toàn chưa quen thuộc, đối mặt với tình hình này không biết nên làm thế nào. Lúc này sau lưng nàng vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Bát Giới vang lên:
- Tẩu tử.
- Vào đi.
Vân Tri Thu đáp lại một tiếng, Bát Giới vô cùng lo lắng xông tới, vội vội vàng vàng nói:
- Tẩu tử nhìn thấy chưa? Đại ca gặp chuyện không may rồi.
Vân Tri Thu gấp tới mức đi vòng vòng, mười ngón tay đan vào nhau, lo lắng nói:
- Nhìn thấy rồi, đại ca đệ nói không nên công khai quan hệ với chàng. Tình huống hiện tại nếu như chúng ta cũng đi ra, sợ rằng ngay cả biện pháp cứu người cũng không có ai nghĩ hộ.
- Tẩu tử đừng vội, an tâm chờ một chút. Đệ đi tìm hiểu tin tức trước, tẩu chờ tin tức của đệ.
- Cũng tốt. Tạm thời chỉ có thể như vậy, đệ đi nhanh về nhanh.
Vân Tri Thu gật đầu, nàng là một nữ nhân xuất đầu lộ diện không quá thuận tiện. Nhất là nữ nhân xinh đẹp còn có khả năng lâm vào trong phiền toái không đáng có. Ở chỗ này nàng cũng không có bối cảnh gì.
- Mẹ nó. Đệ muốn nhìn xem là vương bát đản nào dám đụng tới đại ca. Bần tăng chơi chết hắn. Chơi chết cả họ hắn mới thôi.
Bát Giới nói tục một câu rồi bỏ chạy.
Không biết xảy ra chuyện gì Bát Giới lại không thích quanh co lòng vòng cho nên trực tiếp chạy tới Chính Khí tạm hóa phô, bị thủ vệ cản lại:
- Đại sư, có việc gì vậy?
Bát Giới a di đà phật một câu:
- Xin hỏi có Ngưu Hữu Đức cư sĩ ở đây không?
Hai gã thủ vệ nhìn nhau, chưa nói Miêu Nghị vừa bị bắt đi thì một người trong đó lại nói:
- Không có, đại sư có chuyện gì vậy?
Bát Giới mỉm cười nói:
- Ngưu cư sĩ thiếu nợ bần tăng một khoản tiền, bảo bần tăng tới Chính Khí tạp hóa phô lấy. Chắc hẳn Ngưu cư sĩ không lừa gạt bần tăng.
Hai gã thủ vệ tràn ngập hoài nghi, nhưng mà nhìn bộ dáng của Bát Giới lại không giống như là đang gạt người. Quả thực tên này rất biết lừa gạt người khác, đạo mạo vô cùng.
Đệ tử thủ vệ không tiện đuổi đi, cũng không tiện để cho Bát Giới đi vào, đành phải thông báo một tiếng, nói có người muốn tìm Ngưu cư sĩ đòi nợ.
Sảo Hậu chưởng quỹ phái người ra xác minh thật giả, nhìn bộ dáng đạo mạo của Bát Giới quả thực không giống như gạt người. Nhưng mà vẫn không để cho Bát Giới đi vào trong. Đối với những câu hỏi lung tung tự nhiên Bát Giới sẽ không lộ ra quá nhiều, vẫn nói lý do như trước là tới tìm Ngưu cư sĩ đòi nợ. Người ta không tiện đuổi Bát Giới, cũng không có khả năng cho hắn vào.