Phi Thiên

Chương 146: Luyện bảo (3)

Nhưng trong lúc nhất thời bảo mình đi đâu tìm Xích Diễm Chi đây, lời đồn vật này sinh ra dưới đáy biển sâu.

Miêu Nghị cắn răng nói:

- Yêu tiền bối, nếu ngài biết luyện chế bảo vật, hẳn trên người ngài có sẵn Xích Diễm Chi, không bằng bán một chút cho ta, ta bằng lòng ra giá cao!

Ánh mắt Yêu Nhược Tiên quét qua chuỗi nhẫn trữ vật hắn đeo ngang hông một lượt, vội ho một tiếng thu hồi ánh mắt, bàn tay lộn một cái, bên trong nhẫn trữ vật lóe ra một khối tinh thể lớn chừng ngón cái, giống như hồng bảo thạch rơi vào lòng bàn tay:

- Khối Xích Diễm Chi này ta cũng không lấy nhiều, mười vạn kim tinh có được chăng?

Miêu Nghị nhìn qua cũng biết vật kia lớn hay nhỏ, cơ mặt giật giật, còn nói là không lấy nhiều, dường như cao gấp mười lần giá thị trường.

Ủa... Miêu Nghị đang lẩm bẩm thầm thì trong lòng, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay Yêu Nhược Tiên đột nhiên ngẩn ra, thử hỏi:

- Đây chính là Xích Diễm Chi ư?

Yêu Nhược Tiên nghiêm trang nói:

- Già không gạt trẻ, tuyệt đối là thật, ta có thể giúp ngươi luyện chế bảo vật trước rồi mới thu tiền.

Đây chính là có thực lực nắm chắc, có thể luyện chế pháp bảo giúp ngươi trước, cũng không sợ ngươi chạy.

Miêu Nghị đang ngẩn người nhìn ba chiếc nhẫn trữ vật trên tay phải, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Yêu Nhược Tiên âm thầm vui vẻ, cho rằng tên ngốc Miêu Nghị này sắp sửa lấy tiền ra.

Ai ngờ sắc mặt Miêu Nghị đột nhiên vui mừng, hốt một nắm tinh thể màu vàng, màu xanh nhạt, màu đỏ ra, vô cùng vui vẻ đặt trên lòng bàn tay:

- Yêu tiền bối, những thứ màu vàng màu xanh nhạt này có phải chính là Kim Diễm Chi và Lam Diễm Chi hay không?

Yêu Nhược Tiên trong nháy mắt trợn mắt há mồm.

Miêu Nghị cũng lộ vẻ mong đợi nhìn lão.


Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, Yêu Nhược Tiên có cảm giác bị đùa bỡn, mặt đen lại hỏi:

- Ngươi có nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy, còn nói mua giá cao của ta, là đang đùa giỡn ta sao?

Lão có lý do tin tưởng Miêu Nghị đang đùa giỡn với mình, bởi vì những thứ này Miêu Nghị lấy ra từ nhẫn trữ vật trên tay. Từ lúc đầu lão gặp Miêu Nghị đã thấy chúng nằm trên tay hắn, không phải là nhẫn trữ vật của bảy mươi hai trại chủ giấu trong ngực áo.

- Không có, không có, ta nào dám.

Miêu Nghị vui không thể tả hỏi:

- Yêu tiền bối, những thứ này thật sự là Kim Diễm Chi và Lam Diễm Chi ư?

Yêu Nhược Tiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi lấy từ đâu ra nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy? Bảy mươi hai trại chủ ư?

Miêu Nghị vui như mở cờ trong bụng, trước đây giết Ngũ Hoa phu nhân, kiểm tra đồ trong nhẫn trữ vật đã thấy một rương lớn chứa đầy đá đủ màu sặc sỡ để chung với các loại trang sức dây chuyền vòng đeo tay. Lúc ấy hắn còn tưởng là bảo thạch các loại, không nghĩ tới lại là Diễm Chi tinh thạch dùng luyện chế bảo vật, suýt chút nữa đã vứt bỏ.

- Không phải, là một vị bằng hữu vãn bối cho, có lẽ y cũng không biết là Diễm Chi tinh thạch.

- Tiện tay hốt một cái chính là một đống, bằng hữu kia của ngươi cho ngươi không ít nhỉ…

- Không có, chỉ có bấy nhiêu thôi.

- Phải không, để cho ta kiểm tra một chút.

Miêu Nghị còn muốn tránh né, kết quả bị Yêu Nhược Tiên chộp lấy cổ tay, thi pháp xâm nhập vào trong chiếc nhẫn trữ vật hắn vừa mới tra xét.

Một cái rương lớn bay ra, rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy một rương Kim Diễm Chi, Lam Diễm Chi, Xích Diễm Chi tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cơ mặt Yêu Nhược Tiên giật giật, lập tức đẩy Miêu Nghị ra, hốt từng nắm Diễm Chi tinh thạch lên tra xét, có vẻ yêu thích không nỡ rời tay.

Nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy, phải có hơn vạn khối, lại không chỉ có Xích Diễm Chi, còn có Kim Diễm Chi và Lam Diễm Chi nhiều như vậy, ngay cả cấp bậc cũng không phân, cứ trộn chung cho hết vào trong một cái rương, dường như chủ nhân của nó không hề có ý quý trọng bảo bối.


Mắt Yêu Nhược Tiên rực sáng, đối với người luyện bảo đây là một trong những thứ bọn họ yêu thích nhất, bởi vì luyện bảo không thể không có những thứ này.

Lão có thể xác nhận đây không phải là đồ của bảy mươi hai trại chủ, bảy mươi hai trại chủ không thể lấy được nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy. Nếu như bảy mươi hai trại chủ có thể lấy được, Viên Khai Sơn không có đạo lý không lấy được.

- Chẳng lẽ vị bằng hữu kia của ngươi có một mỏ Diễm Chi tinh thạch hay sao?

Yêu Nhược Tiên thình lình quay đầu lại, lộ vẻ bi phẫn hỏi, toát ra thần sắc vừa hâm mộ vừa đố kỵ.

Một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm lại tiện tay có thể quăng ra một rương Diễm Chi tinh thạch như vậy, khiến cho người luyện bảo nhiều năm như lão không thể nào chịu nổi.

Nếu lão biết trước đây suýt chút nữa Miêu Nghị vứt rương Diễm Chi tinh thạch này đi, nhất định sẽ giậm chân mắng to hắn là tên phá của.

Miêu Nghị lắc đầu một cái, tỏ vẻ không biết.

Hắn nào biết Ngũ Hoa phu nhân có một mỏ Diễm Chi tinh thạch hay không, huống chi hắn và Ngũ Hoa phu nhân cũng không phải bằng hữu, bất quá là bịa đặt để lừa gạt Yêu Nhược Tiên mà thôi.

Dù sao hắn không rõ ràng lai lịch Yêu Nhược Tiên lắm, chuyện mình giết người cướp của ở Tinh Tú Hải để càng ít người biết càng tốt. Đó cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì, đừng để người ngoài nắm thóp được mình là hay hơn.

Hiện tại điều hắn lo lắng nhất là lão nhân dơ dáy này sẽ chiếm số Diễm Chi tinh thạch của mình làm của riêng.

- Quặng mỏ Diễm Chi tinh thạch ẩn sâu dưới đáy biển, bị những yêu đạo cự bá kia nắm giữ, là nguồn gốc ích lợi lớn nhất bọn họ liên thủ tranh thủ được từ trong tay Lục Thánh. Vì giữ vững giá trị Diễm Chi tinh thạch bán ra, bọn họ sẽ không dễ dàng bán ra thật nhiều Diễm Chi tinh thạch, tránh cho Diễm Chi tinh thạch bị bán rẻ. Những yêu đạo cự bá kia chính là lấy phương thức khống chế Diễm Chi tinh thạch trao đổi tài nguyên tu hành cho mình…

Yêu Nhược Tiên nằm phục trên rương Diễm Chi tinh thạch không chịu buông tay, miệng lão lại lẩm bẩm không ngừng.

Miêu Nghị lại bởi vì lời nói này của lão mà như có điều suy nghĩ, không phải nói Bích Du Ba là con cháu một yêu đạo cự bá sao… Ngũ Hoa phu nhân có thể có nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy suy đoán không tránh khỏi liên quan với Bích Du Ba, xem ra làm tiểu thiếp có chỗ dựa vẫn là thoải mái.

Hắn còn đang suy nghĩ, Yêu Nhược Tiên thình lình quay đầu lại, hung tợn nói:

- Tiểu tử, chia cho ta phân nửa rương Diễm Chi tinh thạch này, làm tiền công ta luyện bảo cho ngươi!

- Một nửa ư?

Biết giá trị Diễm Chi tinh thạch, Miêu Nghị kêu lên:

- Luyện bảo bối gì đòi tiền công mắc như vậy, không phải là lão đã nói không thu tiền công sao, ta không nhờ lão luyện nữa có được chăng?

Con bà nó, có nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy, lão tử còn sợ không tìm được người khác giúp lão tử luyện chế một món pháp bảo nhất phẩm sao? Miêu Nghị mắng thầm trong bụng.

- Không được!

Yêu Nhược Tiên đỏ ngầu đôi mắt tức giận nói:

- Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử giá thị trường ta luyện bảo, luôn luôn nói là làm, chuyện gì đã đáp ứng sẽ không đổi ý!