Đi vào khách viện nơi Thất Giới đại sư đang ở tạm. Miêu Nghị phát hiện ra Đại đô đốc Lan Hậu của Đô Đốc phủ đang nói chuyện với Thất Giới đại sư. Bát Giới đứng ở bên cạnh chắp tay tước ngực, ra vẻ trang nghiêm.
Nhân sự trong Ngọc Đô phong tạm thời không có gì biến hóa. Mới vừa tiếp nhận, cũng không tiện biến hóa quá lớn, dù sao cũng cần chút thời gian.
Vốn người đầu tiên Vân Tri Thu muốn khai đao là Lan Hậu. Bởi vì năm đó Lan Hậu từng chấp hành qua tiên hình với Miêu Nghị, Vân Tri Thu khó chịu. Nữ nhân này có đôi khi có thù tất báo. Miêu Nghị là ngịch lân của nàng, nàng có thể tùy tiện đánh chửi, bởi vì nàng ra tay có chừng mực. Nhưng mà nàng lại không cho phép người khác động vào một đầu ngón tay của Miêu Nghị.
Vẫn là Miêu Nghị khuyên bảo nàng, nhiều năm như vậy, hắn cũng coi như hiểu rõ vị Đại đô đốc này, là một nhân tài.
Nhìn thấy Miêu Nghị tới, Lan Hậu cáo từ. Sau khi chắp tay với Miêu Nghị lập tức rời khỏi khách viện.
Miêu Nghị hành lễ với Thất Giới đại sư, lại nhìn Bát Giới ra vẻ đạo mạo. Hắn ngồi xuống rồi hỏi:
- Không biết đại sư tìm vãn bối có gì phân phó?
- Phân phó thì không dám nhận, có một chút việc tư muốn nói chuyện với thí chủ.
Thất Giới đại sư cười nói.
- Việc tư?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Dương Triệu Thanh. Đợi Dương Triệu Thanh chắp tay rời khỏi, Miêu Nghị mới quay lại nói:
- Vãn bối xin rửa tai lắng nghe.
Thất Giới đại sư nói:
- Thí chủ có lẽ cũng biết Vu Hành giả.
Miêu Nghị giật mình, sững sờ một chút, chậm rãi gật đầu nói:
- Đúng là vãn bối biết. Nhưng mà Vu Hành giả như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Vãn bối cũng không tìm thấy hắn.
Hắn lo lắng vị này muốn mình trợ giúp tìm Vu Hành giả.
Thất Giới đại sư cười, lấy ra hai cái chuông, đặt lên trên bàn, không ngờ lại là một đôi chuông:
- Lão nạp và Vu Hành giả chính là chí hữu. Lúc lục thánh còn chưa quật khởi thì chúng ta đã cùng nhau luận đàm phật đạo. Đây là thứ Vu Hành giả tặng cho sư đồ lão nạp, để cho sư đồ lão nạp tiện bề liên hệ. Hắn nói ngươi cũng có thứ này.
Miêu Nghị âm thầm cả kinh. Xem ra Thất Giới và Vu Hành giả có quan hệ không cạn. Nếu không sao lại lấy ra thứ này đưa cho Thất Giới đại sư?
- Đại sư muốn nói gì? Nếu như không ngại mời đại sư nói rõ.
Miêu Nghị chắp tay nói:
Thất Giới đại sư nói:
- Mấy ngày trước đó lão nạp và Vu hành giả đàm luận phật đạo, lại nói tới chuyện tiểu đồ Bát Giới. Lão nạp quan tâm nhất tới Bát Giới, quy tắc thiên hạ lại không tiện cho nó ma luyện tu hành, sợ rằng khó có thể thông suốt đại đạo. Vu Hành giả lại nói với lão nạp. Nói thí chủ ít ngày nữa sẽ đi xa. Địa phương lần này đi có trợ giúp với đường tu hành của tiểu đồ. Lão nạp lại hỏi kỹ nhưng Vu Hành giả không nói. Hắn chỉ nói lão nạp chỉ cần giao Bát Giới cho ngươi, chỉ cần nói là hắn giao phó là được. Thí chủ sẽ không cự tuyệt. Lão nạp nghĩ, bằng vào quan hệ giữ thí chủ và tiểu đồ, tự nhiên không có chỗ nào không ổn. Cho nên lão nạp mang người tới, cầu thí chủ mang theo tiểu đồ.
...
Miêu Nghị triệt để im lặng. Vu Hành giả kia cũng quá thần bí một chút. Ý nghĩ trong lòng mình hắn không nói với bất kỳ ai. Ngay cả Vân Tri Thu tạm thời cũng không rõ nhưng mà tên kia lại biết. Có cần khoa trương như vậy hay không?
Đúng vậy. Đúng là hắn chuẩn bị đi xa. Chuẩn bị đi Đại thế giới. Hắn đi cũng không có việc gì khác mà là muốn đem Yêu Nhược Tiên đi. Hiện tại giấu Yêu Nhược Tiên ở tiểu thế giới cũng không an toàn. Một khi bị phát hiện ra muốn cứu cũng không được. Danh tiếng hiện tại cũng không thịnh, cũng là lúc nên mang Yêu Nhược Tiên đi. Thế nhưng không ngờ Vu Hành giả lại biết rõ.
Miêu Nghị ngẫm lại cũng cảm thấy da đầu run lên. Có gia hỏa thần cơ diệu toán như vậy ở gần, mình trước mặt hắn chẳng phải không có chút bí mật gì sao? Ở trong giới tu hành này là khiêu vũ trên lưỡi đao, liếm máu mà sống. Có người tà môn như vậy ở gần không thấy sợ mới là lạ. Hắn cảm giác cái mạng nhỏ của mình lúc nào cũng bị đối phương nắm trong tay.
- Lão nhị, ngươi có ý kiến gì không?
Miêu Nghị nhìn Bát Giới, hỏi.
Bát Giới nở nụ cười thánh khiết, nói:
- Bần tăng nguyện ý.
- Nói không chừng rất nguy hiểm, ngươi vẫn nên cân nhắc cho rõ một chút.
Kỳ thực Miêu Nghị không muốn dẫn hắn đi. Ở trong tiểu thế giới có Thất Giới đại sư trông nom, Bát Giới rất là an toàn. Cần gì phải chạy tới đại thế giới mạo hiểm? Tâm tính kia giống như là bảo hộ của Dương Khánh với Tần Vi Vi vậy.
Bát Giới chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?
Còn xuống địa ngục? Rõ ràng là bị trông chặt quá lâu, muốn ra ngoài hít thở không khí, hết lần này tới lần khác lại ra vẻ đạo mạo nói như vậy.
Miêu Nghị nhìn bộ dáng của đối phương có xúc động muốn đánh hắn. Nếu như mang tên này tới Đại thế giới, không chừng sẽ chọc ra chuyện gì đó.
Nhưng mà Thất Giới đại sư đã mở miệng, lão nhị muốn đi, quan trọng nhất là bên Vu Hành giả chào hỏi. Người ta biết rõ quá nhiều bí mật của hắn, Miêu Nghị cũng không tiện cự tuyệt, đành phải gật đầu:
- Vậy cứ quyết định như vậy đi.
Hai sư đồ tạ ơn Miêu Nghị một hồi. Thất giới đại sư cũng không có ý định ngây ngốc ở nơi này lâu, sau khi để lại Bát Giới lập tức cáo từ.
Bát Giới tách khỏi sư phụ đang vui mừng, ai ngờ Miêu Nghị lại lên tiếng:
- Đại sư, người vẫn nên mang lệnh cao đồ đi cùng đi.
Thất Giới đại sư kinh ngạc, Bát Giới chắp tay trước ngực, trợn to mắt nói:
- Đại ca, không phải đại ca nói không giữ lời đó chứ?
Hình tượng cao tăng của hắn lúc này biến mất sạch sẽ.
Miêu Nghị kéo tai hắn, truyền âm nói:
- Chúng ta cùng nhau hành động mục tiêu quá lớn. Đệ trở về với sư phụ đệ trước đi. Sau hai tháng, tới lúc đó ta sẽ tìm đệ.
Thì ra là như vậy. Bát Giới yên tâm, cũng truyền âm lại nói:
- Đại ca, tối qua đại ca động phòng từng người một, hay là cùng một chỗ?
Phanh.
Miêu Nghị hung hăng đánh một cái vào cái đầu trọc của hắn. Bát Giới lập tức chạy trối chết, ý thức được miệng mình nói sai, sợ Miêu Nghị trả thù.
Thất Giới rất hiểu đệ tử của mình, nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Miêu Nghị, tăng thêm Bát Giới chột dạ chạy trốn. Hắn đoán đồ đệ mình nói chuyện không nên nói, hắn cười, chắp tay trước ngực rồi cáo từ, bay vút lên không...
Trở lại kim tháp, tìm thấy Vân Tri Thu. Miêu Nghị đem chuyện vừa rồi nói ra, nói rõ ý định không lâu nữa hắn phải đi Đại thế giới một chuyến, cất Yêu nhược tiên.
Vân Tri Thu đối với chuyện này không có bất kỳ ý kiến nào, chỉ nói một câu:
- Thuận tiện cũng dẫn thiếp đi nhận thức một chút thế giới bên ngoài.
Miêu Nghị phục nàng, thở dài nói:
- Phu nhân... Không vội nhất thời. Về sau sẽ có cơ hội. Nàng tọa trấn Ngọc Đô Phong, trước tiên ổn định mọi chuyện rồi nói sau.