Pháp chỉ của tiên thánh được công bố, trong nghị sự điện yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Triệt để khiến cho mọi người khiếp sợ.
Vân Tri Thu không ngờ lại thăng chức lên tới Thần Lộ quân sử tiên quốc.
Hai nữ nhi của Tử Lộ Quân sử Âu Dương Quang không phải là hai nữ nhi của nhị gia Thiên Ngoại Thiên hay sao? Vậy mà lại gả cho Miêu Nghị làm tiểu thiếp? Điều này sao có thể?
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lên trên người Tần Vi Vi, rất là kinh ngạc. Tần điện chủ lại cùng với đôi nhi nữ song sinh của nhị gia Thiên Ngoại Thiên, đồng loạt gả cho Miêu Nghị làm tiểu thiếp?
Mọi người lại nhìn Miêu Nghị, tiên thánh thoáng cái tứ hôn ban cho ba thiếp, diễm phúc này quả thực to lớn.
Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Đường Quân lúc nhìn thấy pháp chỉ này còn cho rằng mình nhìn nhầm. Mọi người ở đây chỉ có một người không kinh sợ là Vân Tri Thu. Những người khác không biết rõ tình hình, kể cả Miêu Nghị cũng nằm trong số đó. Bởi vì lúc này Miêu Nghị đang há hốc mồm. Hắn nằm mơ sao?
Tần Vi Vi cúi đầu cắn môi, không biết có vẻ mặt gì.
Dương Khánh trợn mắt thật to. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ tiên thánh Mục Phàm Quân lại đích thân tứ hôn cho nữ nhi hắn. Không có một chút thương lượng nào với hắn từ trước.
Hai mắt hắn mang theo lửa giận nhìn về phía Vân Tri Thu. Hắn không ngờ nữ nhân này ác như vậy, hắn không đồng ý với nàng. Nàng ta lập tức xin pháp chỉ từ Thiên Ngoại Thiên. Làm cho nữ nhi hắn trở thành một trong ba tiểu thiếp cùng gả cho Miêu Nghị. Hắn tức giận tới mức thiếu chút nữa thổ ra máu.
Dương Khánh hắn năng lực cho dù lớn tới đâu, trước mắt còn chưa có tư cách chống cự lại pháp chỉ của Mục Phàm Quân. Kháng chỉ có hậu quả thế nào hắn không thể thừa nhận được. Hoặc là nói, không phải phụ tử bọn hắn có thể thừa nhận được. Chỉ có hai con đường để chọn là sống và chết. Vân Tri Thu đã dám làm như vậy, đoán chừng sẽ không cho hắn cơ hội chạy thoát. Thủ hạ của Vân Tri Thu cũng có không ít cao thủ.
- Ti chức lĩnh chỉ.
Vân Tri Thu tiến lên nhận pháp chỉ trong tay Đường Quân, tự mình tiễn Đường Quân rời đi.
Trong điện, một đám người chúc mừng Dương Khánh, Vân Tri Thu, Miêu Nghị. Đối với những người khác mà nói đương nhiên đây là chuyện tốt. Cung chủ thăng chức lên Quân sử, bọn họ cũng có thêm chút cơ hội. Tuy rằng bọn họ cảm thấy pháp chỉ này có chút kỳ quái. Nhưng mà bọn họ vẫn vui mừng từ tận đáy lòng.
Thế không thể trái. Dương Khánh nắm chặt hai tay, hai mắt nhắm lại đứng đó. Đối với thanh âm chúc mừng bên tai làm như mắt điếc tai ngơ. Cảm xúc bi phẫn trong lòng không ai hiểu hết được.
Rất nhanh, các điện chủ dường như cũng phát hiện ra Dương Khánh đối với chuyện tứ hôn này rất không cao hứng. Mọi người lặng lẽ nháy mắt tản đi, chỉ còn sót lại mấy người mà thôi.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh nhìn Miêu Nghị đang ngây ngốc đứng đó. Hai người không biết nên nói gì mới tốt. Bởi vì bọn họ không rõ ràng tình huống lúc này, cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.
Dương Khánh chậm rãi mở hai mắt ra, hai tay vẫn nắm chặt như cũ. Ánh mắt nhìn vào Miêu Nghị, rồi lại nhìn sang Tần Vi Vi đang cúi đầu không nhúc nhích. Hắn không nói câu nào, quay người một mình rời khỏi đại điện, chỉ là vẫn trầm ổn như cũ.
Một lát sau Vân Tri Thu tiến lên, nhìn Miêu Nghị, lại đi tới bên cạnh Tần Vi Vi kéo tay nàng:
- Muội tử, đi.
- Đứng lại.
Miêu Nghị đột nhiên lên tiếng, thân ảnh lóe lên ngăn cản trước mặt nàng, vẻ mặt có chút dữ tợn:
- Vân Tri Thu, có phải chuyện này là do nàng giở trò quỷ hay không?
Vân Tri Thu hỏi lại:
- Thiếp sao có thể giở trò gì được chứ?
Miêu Nghị tức giận nói:
- Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên thì sao? Ta nguyện ý lấy Tần Vi Vi, cũng không nói muốn kết hôn với hai nàng ta nha?
Vân Tri Thu lạnh nhạt nói:
- Chuyện chính chàng làm ra, chàng còn hỏi thiếp sao?
Miêu Nghị giận dữ nói:
- Nàng dám nói chuyện này không có liên quan tới nàng sao? Vân Tri Thu, ta nói cho nàng biết, ta nhường nhịn nàng cũng chỉ có hạn. Loại chuyện này có lẽ nàng nên nói trước với ta một tiếng, nàng coi ta là thứ gì vậy?
Vân Tri Thu cười lạnh nói:
- Chàng còn cảm thấy ủy khuất sao? Ủy khuất nhất là Tần Vi Vi. Người ủy khuất nhất chính là người ta. Chính chàng làm ra chuyện hư hỏng này còn không chùi sạch sẽ còn trách thiếp? Chàng có biết Mục Phàm Quân bức tới đầu thiếp, khi đó thiếp có cảm giác gì không? Việc này chàng có thể không đồng ý, chàng hoàn toàn có thể kháng chỉ. Nếu không vì lão tam nhà chúng ta đang ở trong tay người ta. Thiếp cần gì phải chịu ủy khuất như vậy? Trực tiếp rời đi là được. Ngưu nhị, hô to gọi nhỏ với lão bà mình thì tính là bổn sự gì chứ? Chàng có bản lĩnh thì trực tiếp kháng chỉ đi. Chỉ cần chàng không quan tâm tới sống chết của lão tam, thiếp cũng không phản đối. Lập tức đi theo chàng. Thiếp cũng không cần phải nuốt tủi nhục và oán trách vào trong bụng. Vi Vi, chúng ta đi.
Dứt lời, nàng trực tiếp kéo Tần Vi Vi rời khỏi.
Miêu Nghị buồn bực đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút vặn vẹo. Cũng không phải hắn không thích nữ nhân, hắn cũng không ngại có thêm nhiều nữ nhân. Nhưng mà hắn không muốn bị người ta bức bách như vậy. Có người bức bách hắn sẽ phản kháng. Nhưng mà lão tam lại trở thành mệnh căn của hắn, kháng chỉ sao? Hành động như vậy trước mắt tuyệt đối không sáng suốt chút nào.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh không rõ tình huống, không tiện tới gần. Cũng không tiện nói gì, chỉ đứng phía xa nhìn qua.
Chán chường. Dương Khánh trở lại phủ Đại tổng quản chỉ có thể dùng hai chữ chán chường để hình dung. Hắn chán nản ngồi trên ghế, hai mắt vô thần, vô lực.
Thanh Mai, Thanh Trúc chưa từng bao giờ thấy qua bộ dáng này của hắn. Gặp phải bất luận khó khăn cản trở nào Dương Khánh cũng đều có thể tinh thần phấn chấn đối phó. Hôm nay đại nhân giống như con gà trống bị đánh bại hoàn toàn. Hai người kinh hãi. Chẳng biết ai có thể khiến cho đại nhân thất bại như vậy? Thanh Mai gấp gáp hỏi:
- Đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?
Hai người liên tục thúc hỏi một hồi, Dương Khánh mới vô lực nói:
- Không ngăn được. Tiên thánh tứ hôn...
Hắn liên tục nói chuyện đã xảy ra một lần. Thanh Mai, Thanh Trúc cũng nhìn nhau im lặng, đồng thời còn khiếp sợ. Cũng hiểu rõ vì sao hắn lại như vậy. Bởi vì hai người cũng biết nhi nữ là mệnh căn của Dương Khánh.
Hai nàng lại nghe Dương Khánh nói liên tục, cằn nhằn một phen:
- Mục Phàm Quân gần đây vốn không hợp với Vân Ngạo Thiên. Hiện tại Mục Phàm Quân lại trọng dụng Vân Tri Thu, trong chuyện này tất có chuyện kỳ quặc. Tương lai còn không biết Mục Phàm Quân sẽ lợi dụng phu thê Miêu Nghị làm chuyện gì. Tiền đồ hai người không rõ, sợ rằng tai họa không xa. Liên quan tới chuyện cao như vậy ta khó lòng mà ngăn cản được. Một khi cuốn vào chỉ sợ thịt nát xương tan. Ta há có thể chôn cùng bọn họ? Ta cũng đang âm thầm chuẩn bị mưu khác, cho dù có biến cố cũng có đường lui. Ai ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này. Hết rồi. Đứa nhỏ ngốc kia. Nó gả cho Miêu Nghị, ta đã bị trói chặt lên chiến xa của Miêu Nghị, phải xông pha khói lửa với Miêu Nghị.