Trốn cũng không thể trốn, Tần Vi Vi quả thực muốn sụp đổ. Nàng nhìn Miêu Nghị đang ngây ngốc, trên người tràn ngập lỗ máu đang đứng kia, cuối cùng mở miệng, thanh âm như muỗi kêu vang lên:
- Sợ rằng đại nhân chướng mắt muội...
Được rồi, như vậy xem như đồng ý. Vân Tri Thu lập tức nhìn về phía Miêu Nghị:
- Ngưu nhị, một mỹ nhân đứng sờ sờ trước mặt chàng, chàng còn không gật đầu?
- Ồ? Chuyện này....
Miêu Nghị cũng bị làm cho luống cuống tay chân, gật đầu cũng không được. Không gật đầu cũng không được.
Vân Tri Thu lập tức giận dữ:
- Một nữ nhân như người ta cũng nói tới nước này, chàng có phải là nam nhân hay không?
Miêu Nghị đột nhiên có cảm giác bị người ta bức bách cho muốn khóc. Bảo hắn lập tức đáp ứng thì hắn cũng không nói nên lời. Bây giờ hắn còn có cảm giác như nằm mơ, không có hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể đau khổ nói:
- Việc này cho dù ta đồng ý Dương Khánh cũng không đồng ý.
- Muội tử, lời này của chàng chính là đồng ý.
Vân Tri Thu trực tiếp nói, đây coi như là quyết định xong mọi việc.
Sau đó nàng kéo cánh tay Tần Vi Vi rời đi, đi vào trong phòng. Lúc đi qua người Miêu Nghị còn đột nhiên nâng váy, hung hăng dùng chân đạp vào chân Miêu Nghị một cái. Nàng cũng không có lưu tình, bởi vì trong lòng nàng cũng hận một chút, không có nữ nhân nào nguyện ý đi làm loại chuyện như vậy. Không tìm nam nhân này để trút giận thì tìm ai trút giận đây?
- Ah...
Miêu Nghị hét thảm một tiếng, ôm chân nhảy dựng.
Thiên nhi, Tuyết nhi hãi hùng khiếp vía đứng lên, tranh thủ thời gian nâng Miêu Nghị sang một bên. Miêu Nghị vươn tay, bắt lấy một cánh tay trong nhị nữ, nói:
- Các ngươi nói rõ cho ta biết, không được phép gạt ta. Ta đánh cờ thực sự rất tệ sao?
Thiên nhi, Tuyết nhi nhìn nhau một lát, thật khó khăn mới cùng lặng lẽ gật đầu với Miêu Nghị.
Miêu Nghị á khẩu không nói được gì.
Cũng không biết nhị nữ đi vào trong phòng nói gì. Tóm lại lúc đi ra vẻ mặt Vân Tri Thu vui vẻ hớn hở. Khuôn mặt Tần Vi Vi đỏ như quả hồng, cúi đầu, căn bản không dám nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị muốn nói lại thôi. Nhị nữ căn bản không thèm để ý tới hắn mà cùng rời khỏi đây, xuất cung. Miêu Nghị đuổi theo ra bên ngoài thì thấy hai người đang cùng đi tới phủ của Đại tổng quản. Miêu Nghị thở dài một tiếng:
- Nữ nhân này điên rồi. Sau đó Dương Khánh kia nhất định sẽ liều mạng già với ta.
Tình huống rất rõ ràng, Tần Vi Vi muốn tướng mạo có tướng mạo. Muốn địa vị có địa vị. Tuổi tác như vậy mà lại có thể đảm nhiệm vị trí điện chủ, căn bản không lo không có chỗ gả. Coi như là nghĩa nữ, Dương Khánh cũng không có khả năng để cho nàng là tiểu thiếp của Miêu Nghị, không có cửa.
Hắn cũng mặc kệ, không có mặt mũi nào mà nhúng tay vào việc này. dù sao việc này nhất định hắn không chối được. Để cho bản thân Vân Tri Thu nếm mùi thất bại đi. Chỉ là sau này gặp phải Dương Khánh thì mọi người lại có chút xấu hổ. Làm như vậy không phải bức Dương Khánh lục đục hay sao? Cũng không biết nữ nhân điên kia nghĩ thế nào, không ngờ lại thu xếp tiểu thiếp cho nam nhân của mình, thực sự là hiếm thấy.
Trong phủ tổng quản, Dương đại tổng quản nhìn thấy cung chủ đích thân tới tự nhiên cung kính hành lễ. Nhưng mà hắn cũng phát hiện ra tình huống của nhi nữ có chút không đúng.
Tần Vi Vi nào còn không biết xấu hổ mà ở đây, trực tiếp cáo lui, tránh về phòng mình.
Chính sảnh, Vân Tri Thu đem ý đồ đến đây của mình nói ra. Khuôn mặt Dương Khánh lập tức xanh lại, một mặt dâng trà, hai hàng lông mày nhíu lại.
Bờ môi hắn mấp máy, cố gắng nghe cho hết lời nói của Vân Tri Thu, đồng thời cố gắng làm cho mình bình tĩnh, mặt không biểu tình nói:
- Cung chủ. Dương mỗ vô năng nhưng mà cũng không thể để cho nữ nhi mình đi làm tiểu thiếp. Cho dù giết Dương mỗ thì Dương Khánh ta cũng nhất định không đồng ý.
Vân Tri Thu cười nói:
- Dương tổng quản, Tần điện chủ cũng không phải là trẻ con, có nên hỏi ý kiến của nàng trước không?
- Nó là một nữ nhân không hiểu sự đời. Rất dễ bị tình cảm nam nữ hấp dẫn, làm ra chuyện không lý trí. Người làm cha như ta nếu như qua loa chuyện này là không có trách nhiệm với nó.
Dương Khánh chắp tay nói.
- Cung chủ, mong rằng người nể mặt Dương Khánh, không nên đề cập tới việc này nữa.
Nói tới mức này, Vân Tri Thu cũng không có miễn cưỡng mà đứng lên nói:
- Đã như vậy ta cũng không quấy rầy nữa. Nhưng mà ta cũng hy vọng Dương tổng quản hiểu rõ. Tần Vi Vi nếu như gả vào nhà chúng ta, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng, cũng không làm ra chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.
Dương Khánh nghiêng đầu chắp tay, không nói nhiều lời mà tiễn khách.
Thái độ này rõ ràng là không muốn nói tiếp chuyện này. Nhưng mà chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Vân Tri Thu, Vân Tri Thu cười ha hả, gật đầu nói:
- Dương tổng quản tự thu xếp đi, không cần phải tiễn.
Nhưng mà lễ tiết vẫn không thể nào bỏ qua được. Dương Khánh vẫn tỉnh táo, phân rõ lợi hại, cho nên hắn vẫn tự mình tiễn Vân Tri Thu ra ngoài một đoạn.
Mắt thấy Vân Tri Thu hồi cung, Dương Khánh im lặng. Thanh Mai, Thanh Cúc đi tới bên cạnh hắn, ít nhiều cũng có chút lo lắng, nói:
- Đại nhân.
Dương Khánh bỗng nhiên quay người đi thẳng vào hậu viện. Đi tới đình viện Tần Vi Vi nghỉ lại. Cửa phòng Tần Vi Vi đóng chặt, Dương Khánh nhấc tay, gõ cửa:
- Vi Vi, ta đi vào được không?
Trong phòng truyền tới tiếng đáp lại yếu ớt của Tần Vi Vi:
- Phụ thân, vào đi.
Dương Khánh đẩy cửa vào, ánh mắt quét qua phòng, nhìn về phía Tần Vi Vi đang ngồi bên giường, cúi đầu xuống.
Dương Khánh đi tới trước mặt nàng, nhìn kỹ một hồi rồi chậm rãi nói:
- Ta thấy cung chủ không làm chuyện gì mà không nắm chắc. Chắc hẳn con đã đồng ý, đúng chứ?
Tần Vi Vi cắn môi im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Dương Khánh dùng sức hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình. Cố gắng không để cho mình kích động mà thận trọng nói:
- Vi Vi, nhà chúng ta không có xuống dốc tới mức đi làm thiếp cho người ta. Việc này con hồ đồ rồi. Đương nhiên, con chưa dính vào chuyện nam nữ cho nên xử lý theo tình cảm là chuyện tránh không được. Nữ nhân đều có một quá trình vô tri. Phụ thân không trách con. Nhưng mà việc này ta đã giúp con từ chối, con không cần đặt ở trong lòng. Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Về sau thích làm gì thì làm đó, nhưng mà hậu cung thì cố gắng ít đi hơn một ít. Nếu không sẽ xảy ra chuyện không minh bạch.
Nghe lời này, sự khẩn trương trong lòng Tần Vi Vi dần dần bình tĩnh lại, nàng thấp giọng nói:
- Phụ thân, người có thể để cho con tự mình làm chủ một lần được không?
Dương Khánh đột nhiên xoay người lại, tay chỉ về phía cửa, lớn tiếng nói:
- Nam nhi tốt trong thiên hạ nhiều không kể xiết. Bằng vào điều kiện của con không lo không tìm thấy người tốt. Vì sao lại hết lần này tới lần khác lại muốn về làm thiếp của người đã có gia thất?