Phi Thiên

Chương 1429: Lôi đình mưa móc đều là thánh ân (Hạ)

Lôi đình mưa móc đều là thánh ân, An Như Ngọc nức nở nói:

- Tạ sư tôn thành toàn!

An Như Ngọc biết sư phụ làm vậy là đã cho nàng mặt mũi nhiều rồi, chờ tới lúc nữ nhi gả đi mới xử lý hai phu thê bọn họ coi như chừa chút mặt mũi cho nữ nhi. Không xử lý trượng phu và đệ đệ của nàng cùng lúc, chỉ trao đổi vị trí xem như cảnh cáo, thế này đã là giơ cao đánh khẽ.

Mục Phàm Quân đột nhiên thi pháp triệu hoán:

- Tông Trấn, Nguyệt Dao!

Thanh âm xuyên thấu ra ngoài Cửu Thiên cung.

Tông Trấn, Nguyệt Dao chạy nhanh tới, liếc An Như Ngọc quỳ dưới đất lau nước mắt thì thầm kinh ngạc, không biết sư tỷ phạm lỗi gì.

Tông Trấn, Nguyệt Dao song song đứng lại, chắp tay chào:

- Sư tôn!

Mục Phàm Quân nói:

- Nguyệt Dao, đi cấm địa hậu sơn kêu đại sư huynh của ngươi đến gặp ta!

Nguyệt Dao kinh ngạc nhưng nhanh chóng đồng ý, bước nhanh rời đi.

Rất nhanh Hô Diên Thái Bảo diện bích tư quá trong cấm địa chạy lại, thấy An Như Ngọc quỳ dưới đất thì thầm lấy làm lạ.

Hô Diên Thái Bảo nặng nề quỳ xuống:

- Đệ tử mang thân tội khấu kiến sư tôn!

Mục Phàm Quân lên tiếng:

- Đứng lên hết đi.

Hô Diên Thái Bảo, An Như Ngọc quỳ dưới đất liếc nhau, cùng bò dậy đứng thẳng.

Mục Phàm Quân nói:

- Thái Bảo, bắt đầu từ hôm nay ngươi tiếp nhận công việc của Như Ngọc, lát nữa hai ngươi hãy giao tiếp đi.

Hô Diên Thái Bảo sửng sốt sau đó mừng rỡ, ý là gã khỏi phải diện bích tư quá nữa.

Hô Diên Thái Bảo lập tức chắp tay đồng ý:

- Tuân lệnh!

An Như Ngọc lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Mục Phàm Quân nhìn Tông Trấn:

- Tông Trấn, bây giờ đang là lúc dùng người, xương già bên thương hội cũng nên nhúc nhích. Lát nữa ngươi đi chọn ba tu sĩ Kim Liên trong thương hội tiếp nhiệm vị trí của Quân Sử Sửu Lộ, Ngọ Lộ, Hợi Lộ.


Tông Trấn lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Tông Trấn hỏi ý:

- Sư tôn, Quân Sử Thần Lộ...

Mục Phàm Quân nói thẳng:

- Có người khác rồi, Quân Sử Thần Lộ tạm thời do ngươi kiêm nhiệm.

Tông Trấn chắp tay nói:

- Tuân lệnh!

Mục Phàm Quân hỏi:

- Như Ngọc, Tử Dương Tiên Sinh hiện đang trong tay Miêu Nghị.

An Như Ngọc chắp tay thưa:

- Chúc mừng sư tôn, Tử Dương Tiên Sinh đã bị Miêu Nghị bắt sống.

Mục Phàm Quân khó chịu nói:

- Ngu xuẩn, sao có thể đưa người đó về, mấy lão già khác chắc chắn sẽ tìm tới cửa, ai giữ hắn là kẻ đó xui!

An Như Ngọc cúi đầu im lặng, trong bụng thầm oán. Ai biết người sắp xếp thế nào, có thể mang về được tất nhiên mang về, nếu rơi vào tay người khác thì sư tôn càng không vui. Ở trong tay mình muốn sống hay giết đều được, huống chi không phải ta mang về.

Nhưng An Như Ngọc không đẩy trách nhiệm lên người Miêu Nghị, vì hắn sắp thành nữ tế của nàng. Nghĩ đến nữ tế này thì An Như Ngọc không biết nên vui hay buồn, không biết hắn có trút giận lên nữ nhi của nàng không. Nghĩ tới đây An Như Ngọc lại hối hận vì ra tay với Miêu Nghị.

Mục Phàm Quân đã hiểu đại khái vụ việc, biết Tử Dương Tiên Sinh bị bắt không liên quan tới An Như Ngọc.

Mục Phàm Quân phất tay nói:

- Lui ra hết đi, triệu Miêu Nghị đi vào.

Mấy người khom người cáo lui, vừa ra khỏi Cửu Thiên cung là tim Âu Dương Quang co rút, xem bộ dạng An Như Ngọc dường như đã khóc, gã thầm la nguy rồi.

Nhưng Âu Dương Quang thấy An Như Ngọc chú ý Miêu Nghị, gã cũng nhìn theo.

Miêu Nghị phát hiện hai phu thê nhìn mình, hắn bày ra bộ dáng ai sợ ai, dám cắn ta không? Miêu Nghị quay đầu ngước nhìn trời, mặc kệ bọn họ.

Miêu Nghị phỏng đoán hai phu thê đã hận chết hắn, nhưng gây lớn chuyện đến mức này rồi thì hắn mặc kệ, cần gì xem sắc mặt của hai người này. Miêu Nghị đã chuẩn bị một bụng lời nói chờ lát nữa gặp mặt Mục Phàm Quân thì dù tốn bao nước miếng dẻo miệng cũng tìm cách kéo hai phu thê chết chung.

Tông Trấn chậm rãi đi tới bên cạnh Miêu Nghị, nhìn tiểu tử cả gan làm loạn, nàng nhắc nhở:

- Miêu Nghị, Thánh Tôn triệu kiến!

Miêu Nghị chắp tay:

- Nhờ vào tam gia!


Lúc xoay người Miêu Nghị vẫn phớt lờ An Như Ngọc, thấy mọi người đều vây quanh gọi một người khác là đại gia thì hắn đoán người này là Hô Diên Thái Bảo.

Miêu Nghị tiến lên chắp tay chào:

- Miêu Nghị bái kiến đại gia!

Thật ra An Như Ngọc và Hô Diên Thái Bảo cùng đi ra, đứng chung một chỗ. An Như Ngọc bị phớt lờ thì rất bực bội, nhưng nàng không giận Miêu Nghị được, không thể hận, mắng thì không phải, đánh không lại, muốn hạ mình làm quen... Mới không lâu trước nàng còn đặt cạm bẫy muốn giết người ta. An Như Ngọc hết sức rối rắm.

Hô Diên Thái Bảo nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới:

- Ngươi là Miêu Nghị?

Miêu Nghị hết sức cung kính nói:

- Đúng vậy!

Trong lòng Miêu Nghị tâm tình phức tạp, hắn có ân oán với vị đại gia này, nhưng nhớ lại người ta phải diện bích tư quá một vạn năm nên hắn giả vờ mặt ngoài, sau một vạn năm không biết ai sợ ai.

Miêu Nghị không biết Hô Diên Thái Bảo đã xuống núi, không thì chẳng biết hắn có cảm tưởng gì.

Hô Diên Thái Bảo gật đầu:

- Đừng để Thánh Tôn đợi lâu, mau đi đi!

- Vâng.

Miêu Nghị lên tiếng, nhanh chóng rời đi.

Miêu Nghị vừa vào Cửu Thiên cung liền thấy Mục Phàm Quân ngồi trên ngai báu. Miêu Nghị không biết có phải là ảo giác không nhưng phát hiện nữ nhân mặt không biểu tình, nữ cải nam trang ánh mắt nhìn hắn là lạ, không thể nói rõ lạ chỗ này nhưng tóm lại là kỳ kỳ.

Miêu Nghị cung kính chắp tay:

- Ty chức bái kiến Thánh Tôn!

Mục Phàm Quân khẽ ừ, ánh mắt kỳ dị nhìn Miêu Nghị một lúc rồi lạnh lùng nói:

- Miêu Nghị, ngươi thật to gan, dám lấy mạng sống của Quân Sử Tiên quốc ra làm giao dịch!

Miêu Nghị vụt ngẩng đầu, biểu tình cung kính bỗng chốc biến thành tràn đầy bi thương căm giận:

- Thánh Tôn! Ty chức cũng bị ép bất đắc dĩ, giữa bọn họ có người cấu kết với Yêu quốc, Vô Lượng quốc ăn cây táo, rào cây sung mưu hại ty chức, ty chức...

Miêu Nghị chưa nói hết đã bị Mục Phàm Quân ngắt lời nói:

- Ý của ngươi là đang thanh lý môn hộ cho bản tôn?

- Không dám! Ty chức chỉ không biết là kẻ nào muốn hại ty chức nên mới...

Mục Phàm Quân một lần nữa ngắt ngang:

- Ngươi thật sự không biết ai hại ngươi hay giả vờ không biết?

Miêu Nghị kiên quyết phủ nhận:

- Thật sự không biết!

Mục Phàm Quân nói:

- Chứ không phải giả ngu để mình dễ thoát thân sao?

Sống lưng Miêu Nghị lạnh lẽo, cảm giác nữ nhân này dường như biết cái gì.

Miêu Nghị chột dạ nhưng đánh chết không thừa nhận, mạnh mẽ khẳng khái nói:

- Ty chức thật tình không biết!

Mục Phàm Quân bình tĩnh nhìn Miêu Nghị, hắn bị nhìn nổi da gà.

Có một số việc Mục Phàm Quân thầm hiểu trong lòng, nàng rất phục cái tên đứng bên dưới, trong tình huống kia mà thoát khỏi tay Phong Bắc Trần được, hèn gì trải qua sóng gió bắt đầu từ hội dẹp loạn Tinh Túc Hải sống đến bây giờ. Nếu An Như Ngọc có năng lực ứng biến như hắn thì đã không ra nông nỗi này.