Cơ mặt Miêu Nghị co giật nhìn khuôn mặt Vân Tri Thu hoảng loạn, hắn đã không biết nên nói cái gì. Không ngờ lúc trẻ nữ nhân này làm chuyện như thế!
Vân Tri Thu bối rối nói:
- Ngưu Nhị đừng nghe lục thú nói bậy, không có chuyện đó...
Vân Tri Thu chợt phát hiện lời giải thích không đáng tin vì hành động của nàng đã nói lên vấn đề, mặt nàng đỏ như đít khỉ:
- Chẳng qua tò mò muốn xem nam nhân và nữ nhân có gì khác biệt, không làm cái gì khác.
Vân Khiếu thò đầu từ sau lưng Miêu Nghị, đùa cợt hỏi:
- Vậy có xem rõ ràng không? Có gì khác nhau?
- Khốn kiếp!
Vân Tri Thu như mèo bị đạp đuôi chửi um lên:
- Về sau lão nương không bao giờ trở lại nữa! Đây mà là nhà mẹ đẻ cái gì, là nhà kẻ thù thì đúng hơn!
Miêu Nghị nhìn phu nhân gầm rống nổi khùng, hắn bất lực than thở:
- Ài.
Không biết thê tử của mình có bao nhiêu điểm yếu nằm trong tay người ta.
Miêu Nghị xoay người nói:
- Lục thúc, cứ quyết định vậy đi. Ta đồng ý điều kiện lục thúc đưa ra, nhưng ta không dám bảo đảm có thể khuyên Tử Dương Tiên Sinh đến Đại Ma Thiên.
Miêu Nghị cảm thấy bây giờ cho Yêu Nhược Tiên đến Đại Ma Thiên cũng không có gì xấu. Yêu Nhược Tiên vừa ló đầu ra, nếu bị Tiên quốc phát hiện lão luôn trốn bên cạnh hắn thì không tốt chút nào. Đến Đại Ma Thiên thì chắc họ sẽ không đối xử tệ với Yêu Nhược Tiên, chờ có cơ hội thích hợp sẽ bắt cóc lão về, dù sao Thiên Nhi, Tuyết Nhi còn ở trong tay hắn.
Vân Khiếu cười gian:
- Vậy ngươi hãy cố gắng lên, người dám một mình đấu bảo với Linh Lung tông...
Chân mày Vân Khiếu nhúc nhích, mặt lộ rõ thèm muốn:
- Ta vẫn câu cũ, sẽ không để Tử Dương Tiên Sinh rơi vào tay người khác, ngươi nên hiểu rõ ý của ta!
Sự việc cứ thế quyết định, Vân Tri Thu vẻ mặt hết sức xấu hổ đi theo Miêu Nghị rời khỏi Chưởng sự điện. Vân Tri Thu thỉnh thoảng liếc trộm Miêu Nghị, quan sát phản ứng của hắn. Vì Vân Tri Thu rời khỏi Đại Ma Thiên sống ở bên ngoài nhiều năm, nên nàng rất hiểu cách nghĩ của người bình thường, cảm giác xấu hổ cũng dần giống với người thường, nàng không phóng túng như người Đại Ma Thiên. Đây cũng là vì sao vừa rồi Vân Tri Thu nổi điên, nàng lo trong lòng Miêu Nghị có lấn cấn gì đó.
Thật ra dù trong Đại Ma Thiên thì nam nữ vẫn khác biệt, nếu không thì những cô cô của Vân Tri Thu đã không đến mức chỉ có một cô phụ. Không như các thúc thúc có thể có thể cưới nhiều thê tử, Đại Ma Thiên vẫn có quan niệm nam nữ như thường. Dù sao về sinh lý thì nữ nhân bẩm sinh yếu hơn, Vân Ngạo Thiên không thể để Đại Ma Thiên biến thành ổ dâm.
Miêu Nghị không để bụng, lúc nữ nhân này bị hắn chiếm thân thể còn trinh hay không chỉ có hắn hiểu rõ nhất, không có gì phải nghi ngờ. Thời tuổi trẻ lông bông làm gì cũng không đáng xét nét, Miêu Nghị đã lĩnh giáo cá tính nam và nữ Đại Ma Thiên rồi, có thể tưởng tượng thời Vân Tri Thu trẻ như thế nào. Sống trong ổ sói còn trông chờ có con cừu sao?
Nhưng Miêu Nghị càng im lặng Vân Tri Thu càng phập phồng lo sợ.
Vân Tri Thu hỏi dò:
- Ngưu Nhị không định hỏi gì sao?
Miêu Nghị không quá để bụng việc này, hắn đang lo nghĩ về Yêu Nhược Tiên nên thuận miệng hỏi:
- Hỏi cái gì?
Vân Tri Thu một lần nữa giải thích rằng:
- Lúc đó nhìn lén nam nhân tắm rửa chỉ vì trẻ tuổi tò mò, muốn nhìn xem nữa nam và nữ có gì khác biệt, thật sự không làm chuyện gì khác.
Miêu Nghị không kiềm được châm chọc hỏi:
- Nàng giỏi lắm, thật sự chạy đi xem nam nhân tắm rửa?
Mặt Vân Tri Thu đỏ rực, xấu hổ không còn mặt mũi nào, cố gắng phồng lên can đảm cãi lại:
- Xem rồi sao?
Lần đầu tiên thấy Vân Tri Thu hụt hơi, Miêu Nghị cười thầm trong bụng, mặt không biểu tình nói:
- Nhìn thích mắt lắm đúng không?
Lần này Vân Tri Thu luống cuống thật, đâm lại hắn:
- Ta chỉ nhìn chứ không làm gì, còn hơn phu quân với đôi song sinh kia.
Miêu Nghị nghẹn họng, lại nữa rồi:
- ...
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Rồi rồi rồi, nàng làm gì cũng có lý, là ta sai được chưa? Nàng nhìn lén nam nhân tắm rửa là đúng!
Vân Tri Thu suýt tức khóc:
- Ta...!
Vân Tri Thu kéo tay Miêu Nghị, hốc mắt đỏ ửng nói:
- Ngưu Nhị, rốt cuộc ngươi muốn ta làm sao mới chịu bỏ qua chuyện này?
Nhìn Vân Tri Thu như thế Miêu Nghị giật nảy mình, hắn nắm tay nàng dắt đi:
- Nàng gấp cái gì, ta vốn không hề để bụng, nếu không tin nàng thì ta lấy nàng làm chi?
Vân Tri Thu vẫn không yên tâm, lại lần nữa xác nhận hỏi:
- Ngươi nói thật không? Ngưu Nhị, ta cảnh cáo ngươi, người khác nhìn ta thế nào, nói gì ta cũng không quan tâm. Nếu trong lòng ngươi khó chịu thì hãy nói thẳng ra, ta không chịu nổi uất ức trước mặt ngươi trong việc này, nếu không ta sẽ nhịn nhục cả đời!
Miêu Nghị bỗng đứng lại, mặt đối mặt với Vân Tri Thu, hắn hết sức nghiêm túc nhìn nàng:
- Nếu phu nhân còn muốn xem thì nhớ mang ta đi cùng.
Vân Tri Thu ngây người, quê quá hoá khùng. May mà Miêu Nghị đã chuẩn bị trước co giò chạy trốn. Một người chạy đằng trước, một người rượt theo phía sau.
Hai người lại đến Đại Ma cung, chính thức từ biệt Vân Ngạo Thiên.
Trở về biệt viện, họ kêu Mộc Tượng, Thạch Tượng, Tần Vi Vi, một đỉnh hương phi tháp lướt gió bay ra khỏi Đại Ma Thiên.
Lúc về Nhật Hành cung, Thiên Nhi và Tuyết Nhi đã biết chuyện Yêu Nhược Tiên muốn đấu bảo với Linh Lung tông, tin tức truyền khắp Tu Hành giới rồi. Hai nữ nhân sốt ruột, lo lắng an toàn của Yêu Nhược Tiên, xin Miêu Nghị phải giúp đỡ nghĩa phụ.
Miêu Nghị an ủi nói:
- Yên tâm, ta đã làm chuẩn bị, ta sẽ đích thân đi Linh Lung tông một chuyến, sẽ không để Yêu Nhược Tiên xảy ra chuyện gì.
Vân Tri Thu đứng một bên mặt ngoài không nói gì nhưng lòng thầm lo lắng.
Vân Tri Thu kéo Miêu Nghị về phòng ngủ, hỏi hắn:
- Quan hệ giữa chúng ta và Phong Bắc Trần đặt ở đó, phu quân tự mình đi Linh Lung tông chỉ e có nguy hiểm gì.
Miêu Nghị cười nói:
- Không có nguy hiểm. Lục thúc cũng phái người đi thì bên Tiên quốc chắc chắn phái người tham gia, bọn họ sẽ không để mặc ta bị Vô Lượng quốc làm gì. Ta lại đi Tinh Túc Hải kêu Kí Chủ tứ phương mang theo vài người, dù Phong Bắc Trần tự mình đến cũng không dám làm gì ta. Chỉ có ta đích thân đi mới có thể dùng nhiều mối quan hệ bảo vệ Yêu Nhược Tiên, không thì e rằng lão thật sự bị nguy hiểm.
Vân Tri Thu ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyến đi này chắc sẽ không có chuyện gì.
Vân Tri Thu khẽ thở dài:
- Ta và nhóm Mộc Tượng không tiện đi cùng phu quân, nếu đi có lẽ sẽ làm hỏng chuyện.
Miêu Nghị gật đầu, hắn thông cảm nàng. Nếu Vân Tri Thu đi sẽ lúng túng, lỡ như có ai nói lời khó nghe gì. Tóm lại nếu Vân Tri Thu đi chắc chắn sẽ bị người ở sau lưng chỉ trỏ. Miêu Nghị là nam nhân, huống chi hắn chiếm lợi, người ta nói gì cũng không sao, nữ nhân thì khác.
Vân Tri Thu chợt nhớ ra điều gì, cười nói:
- Kêu Tần Vi Vi đi cùng phu quân đi.
- Nàng ấy?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Sao đi đâu phu nhân cũng muốn mang theo nàng ấy?