- Ta cũng không biết nàng ấy đi đâu, nhưng ngươi nên biết pháp nguyên của nàng ta đã bị phế bỏ, chỉ có đường chết, không sống được bao lâu, có lẽ bây giờ đã chết rồi.
Miêu Nghị còn muốn nói gì thêm, Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ cho một chữ:
- Cút!
Miêu Nghị gãi đầu, xoay người đi, không đi cửa cái và cửa sau mà thật sự trèo tường.
Miêu Nghị trở về Chính Khí tiệm tạp hóa, người gặp đầu tiên là Bảo Liên.
Bảo Liên hít một hơi, hỏi:
- Trên người cư sĩ có mùi của nữ nhân, cả đêm không trở lại đã đi đâu?
Miêu Nghị qua loa nói:
- Khụ khụ, đi thanh lâu ở một đêm, chuyện của nam nhân thì nàng không hiểu đâu.
Miêu Nghị tìm đến Ngọc Hư Chân Nhân, giải thích tình huống. Khi biết không phải trả một vạn ức Hồng Tinh thì Ngọc Hư Chân Nhân cười to liên tục khen hắn chiếm lợi này hay quá.
Miêu Nghị thầm nhủ cái lợi này có là gì, ta còn ngủ cả Hoàng Phủ.
- Chân nhân, ta sẽ không lấy tiền mặt hoa hồng một vạn ức đó. Ta đột phá cảnh giới Kim Liên cần Tiên Nguyên đan, đưa ta một ngàn vạn viên đi.
Đức Minh nói đúng, Miêu Nghị một hơi lấy đi nhiều Tiên Nguyên đan nhưng không trả tiền mặt sẽ khiến tiệm tạp hóa khó khăn vận chuyển tiền bạc, nên mới dặn Ngọc Hư Chân Nhân giữ lại số tiền kia vì chuẩn bị cho việc mang đi mớ Tiên Nguyên đan này. Lúc trước Đức Minh còn ở, Miêu Nghị không dám nói sự thật ra, bây giờ tiệm tạp hóa không cho hắn thêm một mớ Tiên Nguyên đan thì không ổn.
Bỏ ra nhiều công sức như thế đối với cá nhân Miêu Nghị thì ưu tiên tạm thời là vì đợt Tiên Nguyên đan này, đột phá tu vi đến cảnh giới Kim Liên quá quan trọng với hắn.
Ngọc Hư Chân Nhân nghe vậy sửng sốt sau đó hiểu ra, gã đã hiểu tại sao lúc trước Miêu Nghị nói Tiên Nguyên đan là của hắn, không chạy được, thì ra là chờ ở đây.
Ngọc Hư Chân Nhân tặc lưỡi kinh thán nói:
- Thủ đoạn của cư sĩ thật là quỷ thần khó lường.
Miêu Nghị gãi mũi:
- Ta cũng phát hiện chính mình càng lúc càng lợi hại, dường như không thua gì Dương Khánh.
- Dương Khánh?
Ngọc Hư Chân Nhân kinh ngạc hỏi:
- Đó là ai?
Miêu Nghị cười giải thích qua loa:
- Ha ha, một bằng hữu.
Miêu Nghị chuyển sang đề tài mời chưởng môn Ngọc Linh đến ký hợp đồng.
Mấy hôm sau, chưởng môn Ngọc Linh đích thân đến, dĩ nhiên Miêu Nghị chạy đi liên lạc bên Hoàng Phủ Quân Nhu.
Đến Quần Anh hội quán, sau khi được thông báo Miêu Nghị đi vào hậu viện. Thấy Hoàng Phủ Quân Nhu chưa ra khỏi lầu các, hàng này nhìn lầu các nhớ lại cảnh ân ái lần trước, đặc biệt thân thể tuyệt vời trắng nõn bất lực làm người hắn ngứa ngáy. Miêu Nghị nhìn bốn phía, chủ động xông vào.
Vừa lúc gặp ngay Hoàng Phủ Quân Nhu xuống lầu, nàng thấy Miêu Nghị lén lút chuồn vào thì tim đập nhanh, nàng cũng không thể quên ngày hôm đó. Mấy ngày nay Hoàng Phủ Quân Nhu luôn thẫn thờ nhớ lại cảnh tượng, nay gặp bất ngờ nàng luống cuống thụt lùi trên bậc thang.
Hoàng Phủ Quân Nhu trầm giọng hỏi:
- Ngươi chạy vào làm gì?
Miêu Nghị đang xông lên vui vẻ đáp bằng hành động thực tế, cưỡng ép ôm Hoàng Phủ Quân Nhu về lầu. Hoàng Phủ Quân Nhu không dám gây động tĩnh lớn để người ngoài nghe dược, nàng nhỏ giọng cào cắn hắn, còn rút dao găm ra gác trên cổ Miêu Nghị. Nhưng Hoàng Phủ Quân Nhu không nỡ nhẫn tâm giết Miêu Nghị, đành nhỏ giọng cầu xin hắn tha cho mình. Tên kia hôn ngay lên bờ môi anh đào.
Xong xuôi việc hai người trần truồng ôm nhau trên giường gấm.
Miêu Nghị vỗ mông Hoàng Phủ Quân Nhu, bàn về công việc:
- Chưởng môn Ngọc Linh đã đến, có thể ký hợp đồng.
Hoàng Phủ Quân Nhu nằm trong ngực Miêu Nghị cắn mạnh ngực hắn:
- Khốn kiếp!
Nàng hận chết tên này, cứ ngỡ hắn cố ý đến tìm nàng nhưng hóa ra là có công việc mới đến khi dễ nàng.
Trút giận xong Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Chờ thêm hai ngày, số lượng cần tiền quá lớn, ta không thể tự quyết định, mẫu thân của ta sẽ tự mình đến ký hợp đồng
- Mẫu thân của nàng?
Miêu Nghị hơi run giọng hỏi:
- Chắc nàng sẽ không nói với mẫu thân của nàng chuyện hai ta đi?
- Hiện tại biết sợ?
- Nàng không sợ mất mặt thì ta có gì phải sợ?
Ngoài miệng Miêu Nghị nói vậy nhưng đẩy Hoàng Phủ Quân Nhu ra, bò dậy, lỡ bị mẫu thân của người ta đến bắt ngay trong phòng thì thảm.
- Ta trở về thông báo cho chưởng môn Ngọc Linh.
Hoàng Phủ Quân Nhu nghiêng người nằm sau lưng Miêu Nghị, ôm cổ hắn không cho đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu khẽ nói:
- Lúc trần trụi gặp nhau thì có thể chân thành với ta một chút được không? Cùng ta thêm một lát đi.
Miêu Nghị lặng im, thả lỏng tay cầm bộ đồ, thuận thế ngã ra sau nằm trên người Hoàng Phủ Quân Nhu.
Khi đi ra hai người cùng rời khỏi Quần Anh hội quán, một người ngồi kiệu, một đi đường tới Chính Khí tiệm tạp hóa.
Trong phòng khách trên lầu tiệm tạp hóa, Hoàng Phủ Quân Nhu, chưởng môn Ngọc Linh mặt đối mặt nói chi tiết hợp tác. Miêu Nghị, Ngọc Hư Chân Nhân, Bảo Liên ngồi bên cạnh.
Miêu Nghị biểu tình rất là nghiêm nghị sợ bị lộ, hắn liếc trộm phía đối diện, phát hiện Hoàng Phủ Quân Nhu giả bộ còn siêu hơn hắn. Lúc nên nói chuyện thì nàng sẽ nói với hắn, lúc nên cười thì sẽ cười với hắn, không nhìn ra có chút gì khác lạ.
Kết quả bàn bạc đã quyết định xong. Hoàng Phủ Quân Nhu mang về để chờ mẫu thân tới thì đưa cho xem, nếu không được thì hai bên bàn bạc sửa chữa lại.
Hai ngày sau, Quần Anh hội quán nhận được tin, mời chưởng môn Ngọc Linh đến ký hợp đồng.
Mẫu thân của Hoàng Phủ Quân Nhu tên là Hoàng Phủ Đoan Dung, một phụ nhân đẹp lộng lẫy, không xinh bằng Hoàng Phủ Quân Nhu, mẫu thân và nữ nhi không quá giống nhau, Miêu Nghị phỏng chừng trượng phu của nàng khá tuấn tú. Phu thê với nhau nên có người đẹp hơn người kia, không thì đã chẳng sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy.
Nhưng là một tu sĩ cảnh giới Thải Liên, để lại ấn tượng sâu nhất với Miêu Nghị là ánh mắt của nữ nhân rất sắc bén, lúc nhìn người ngoài là thế, chỉ khi nhìn nữ nhi của mình mới dịu dàng hơn. Nhưng đôi khi lại rất nghiêm khắc, có vẻ Hoàng Phủ Quân Nhu rất sợ mẫu thân.
Giờ Miêu Nghị mới biết mẫu thân của Hoàng Phủ Quân Nhu có quyền lợi rất lớn trong Hoàng Phủ gia tộc. Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ là chưởng quầy một cửa hàng, mẫu thân của nàng thì quản lý tất cả việc buôn bán của Quần Anh hội quán. Một gia tộc cho nữ nhân nắm quyền lợi lớn như vậy rất hiếm thấy, Miêu Nghị phỏng chừng có liên quan tới chuyện ở rễ. Nữ nhân trong gia tộc này không lập gia đình mà chỉ cưới nam nhân.
Ký khế ước xong hai bên phát triển hành động hợp tác ngay, Hoàng Phủ Đoan Dung giao công việc bên Quần Anh hội quán cho nữ nhi Hoàng Phủ Quân Nhu quản lý, Chính Khí tiệm tạp hóa thì giao quyền cho Miêu Nghị.
Hết cách, Chính Khí môn rất sợ Hoàng Phủ Quân Nhu, e ngại người khác không đối phó được nàng, chỉ có thể phái ra người từng đấu lôi đài với nàng. Ngọc Hư Chân Nhân làm trợ thủ cho Miêu Nghị.
Hôm sau Miêu Nghị mang theo Ngọc Hư Chân Nhân, gã dẫn theo mười đệ tử Kim Liên, mười đệ tử Kim Liên mang theo một đám người còn mời thêm Định Viễn tiêu hành kế bên nhà đi theo hộ tống.