Tim Đức Minh Đạo Trưởng đập nhanh, dứt khoát đứng dậy chắp tay từ biệt:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, câu vui đùa này ta nghe tai trái ra tai phải, sẽ không để trong lòng, cáo từ!
Đức Minh Đạo Trưởng nói xong bước nhanh đi, trong đình vọng ra tiếng Hoàng Phủ Quân Nhu nhắc nhở:
- Câu này không đùa, ta là vì tốt cho Chính Khí môn, đạo trưởng cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu cảm thấy thích hợp thì chúng ta tính toán kỹ hơn. Đạo trưởng nên hiểu rằng đến lúc đó Chính Khí môn chỉ nắm giữ ba mươi phần trăm, trong tay ta có hai mươi phần trăm, ta muốn lấy hai mươi phần trăm bên Hạ Hầu Long Thành không khó khăn, khi đó ai mới là đông gia lớn nhất Chính Khí tiệm tạp hóa chắc đạo trưởng không khó tính ra. Đạo trưởng dám bảo đảm Ngưu Hữu Đức sẽ vĩnh viễn đứng về phía Chính Khí môn, bảo đảm Chính Khí môn mãi mãi là đông gia lớn nhất của Chính Khí tiệm tạp hóa sao? Ngưu Hữu Đức không phải đệ tử của Chính Khí môn, hắn là người ngoài, nếu không chịu phun ra hai mươi phần trăm thì chắc chắn có bụng dạ xấu xa. Đạo trưởng, vì tương lai của Chính Khí môn, phải có người làm kẻ ác, xin đạo trưởng hãy suy nghĩ cho kỹ.
Đối diện lời uy hiếp dụ dỗ đó, Đức Minh Đạo Trưởng đứng lại người run nhẹ, cuối cùng cắn răng đi nhanh.
Trong đình viện không có người khác, hoa đỏ liễu xanh.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi một mình trong đình bưng tách trà lên từ từ nhấm nháp, khóe môi cong lên đùa cợt, thì thào:
- Cắt đứt đường kiếm tiền của ngươi, buộc ngươi trở mặt với Chính Khí môn, để ngươi nhìn bộ mặt xấu xí của Chính Khí môn rồi ta cho ngươi cơ hội lấy lại lẽ công bằng, nếu ngươi không muốn thì...
Đức Minh Đạo Trưởng quay về Chính Khí tiệm tạp hóa, gõ cửa phòng Miêu Nghị, thấy hắn ngồi xếp bằng tĩnh tọa tu luyện trong phòng. Không biết có phải vì lời Hoàng Phủ Quân Nhu nói không mà trong lòng Đức Minh Đạo Trưởng rất khó chịu.
Toàn bộ Chính Khí tiệm tạp hóa bao gồm Ngọc Hư sư thúc đều đang bận rộn nhưng hắn nhàn nhã tu luyện trong này.
Miêu Nghị ngồi khoanh chân trên giường mở mắt ra, cười hỏi:
- Đạo trưởng có việc gì sao?
Đức Minh Đạo Trưởng cố nặn nụ cười:
- Không có việc gì!
Đức Minh Đạo Trưởng tiến lên thông báo:
- Bên Hoàng Phủ chưởng quầy đã nói xong rồi, nàng hứa không truy cứu chuyện lúc trước nữa.
Miêu Nghị thầm buồn cười, dù Hoàng Phủ Quân Nhu đồng ý thì bên Huyết Yêu cũng sẽ không chịu, hắn chẳng qua bày tư thái thấp kêu tên này đi qua làm nữ nhân kia giảm lòng cảnh giác. Thế mà cũng tin là thật.
Miêu Nghị cảm ơn sau đó kinh ngạc hỏi:
- Sắc mặt của đạo trưởng không tốt, có phải vì chạy đi cầu tình giúp ta bị Hoàng Phủ Quân Nhu nói câu gì khó nghe không?
- Không có không có!
Đức Minh Đạo Trưởng khách sáo mấy câu rồi rời đi.
Miêu Nghị ngừng tu luyện, buông hai chân xuống đi tới khung cửa sổ, mở cửa ra nhìn phong cảnh Thiên Nhai. Miêu Nghị lặng im một lúc, đóng cửa sổ lại rời khỏi tiệm tạp hóa. Một mình Miêu Nghị đi trên đường cái chậm rãi đến phủ thống lĩnh khu đông thành.
Miêu Nghị lòng vòng trước cửa phủ thống lĩnh mấy vòng, do dự có nên đi vào hay không nhưng lòng luôn nghẹn lại chuyện đó, không làm rõ ràng thì thấy rất bứt rứt. Cuối cùng Miêu Nghị đứng trước cửa nhờ thủ vệ thông báo một tiếng.
Sau khi thủ vệ trở về có người dẫn Miêu Nghị vào trong.
Miêu Nghị một mình chờ trong chính sảnh không dính một hạt bụi, có người bưng trà lên nhưng hắn không dám đụng vào. Miêu Nghị nhớ đến Khấu Văn Lam ẻo lả làm hắn nổi da gà, không muốn đụng vào mấy thứ đó chứ đừng nói uống tách trà không biết Khấu Văn Lam có dùng qua chưa.
Miêu Nghị đợi một lúc lâu mới thấy Khấu Văn Lam mặc trường bào vàng mỏng, khuôn mặt tuấn tú ngọc thụ lâm phong, dịu dàng nho nhã.
Miêu Nghị đứng lên chào, Khấu Văn Lam phất khăn tay mời ngồi, bản thân ngồi trên ghế chính.
Khấu Văn Lam mỉm cười hỏi:
- Ngưu huynh đệ nhiều năm không gặp, chủ động tìm đến đúng là khách hiếm thấy.
Miêu Nghị thầm cảm thán, cùng là người có bối cảnh nhưng gấu chó Hạ Hầu Long Thành so với vị này thì phong phạm đối xử người sao mà khác quá.
Hai người tám nhảm một lúc rồi Khấu Văn Lam đặt tách trà xuống, cầm khăn tay lau môi, mỉm cười nói:
- Chắc Ngưu huynh không cố ý chạy tới chỉ để nói chuyện phiếm với ta? Nếu đúng vậy thì bản thống lĩnh xin phép đi lo chuyện khác.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, thử hỏi:
- Khấu thống lĩnh có từng nghe tin đồn về ta và Hoàng Phủ Quân Nhu chưa?
Khấu Văn Lam sửng sốt, lấy khăn tay che miệng cười khúc khích, thật lâu sau mới buông xuống:
- Ngươi đến vì chuyện này?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Ta là con người thành thật, trong lòng không giấu được việc gì, chỉ biết nói thật lòng. Hạ Hầu thống lĩnh vì chuyện này mà tự tìm đến tính sổ với ta, ta nghĩ Khấu thống lĩnh sớm muốn gì cũng sẽ tới tìm, nhưng ta chờ hoài đợi mãi không có động tĩnh gì. Trong lòng Ngưu mỗ không yên nên cố ý đến cửa, muốn hỏi trực tiếp là tại sao Khấu thống lĩnh không tìm ta tính sổ?
Khấu Văn Lam gật đầu, hỏi:
- Nếu ngươi và Hoàng Phủ thật sự có gì thì Hạ Hầu chắc chắn sẽ là người đầu tiên chạy đến tìm kiếm tính sổ, còn cần ta ra tay sao?
Đáp án thật đơn giản!
Miêu Nghị đi ra phủ thống lĩnh, hóa ra hắn lo lắng lâu vậy toàn vô ích, hoàn toàn nghĩ nhiều, kẻ trần tục tự buồn phiền.
Sau khi xác nhận bên này không có chuyện gì, Miêu Nghị đánh bạo đi tới Quần Anh hội quán, trong tay còn cầm hộp quà.
Miêu Nghị thông báo rồi vào, được người dẫn tới chờ ở đình tiếp khách. Gặp mặt nữ nhân chưa gả rắc rối vậy đấy, người ta không muốn cô nam quả nữ ở chung một phòng, địa điểm gặp mặt luôn là bên ngoài.
Miêu Nghị chờ trong đình nhìn như nhẹ nhàng nhưng thật ra dây thần kinh căng thẳng, không biết Huyết Yêu còn ở đây không? Nếu không phải nhiều lần xác nhận pháp nguyên của Huyết Yêu đã bị Hạ Hầu Long Thành hủy thì Miêu Nghị sẽ không đến.
Chủ nhân hơi chậm trễ, đợi nửa canh giờ còn chưa thấy ra, cũng không châm trà, tỳ nữ đứng một bên như đang giám thị hắn. Miêu Nghị hỏi khi nào Hoàng Phủ Quân Nhu tới, tỳ nữ nói không biết.
Lại đợi một canh giờ, Miêu Nghị chửi thầm trong bụng, hắn không ngồi yên nữa.
Miêu Nghị đứng lên nói:
- Làm phiền nói với Hoàng Phủ chưởng quầy nói một tiếng, hôm khác sẽ đến bái phỏng nữa.
Miêu Nghị nói rồi chộp lấy hộp quà trên bàn, không tặng nữa.
Miêu Nghị mới ra khỏi đình thì cửa lầu các khuê phòng mở ra, Hoàng Phủ Quân Nhu thướt tha đi ra.
- Cư sĩ có việc gấp?
Miêu Nghị nhìn lại, hắn đã hiểu nữ nhân này cố ý lừa hắn.
Miêu Nghị xoay người, vui vẻ nghênh đón:
- Quân Nhu hôm nay thật đẹp.
Hoàng Phủ Quân Nhu trợn trắng mắt, nếu người khác nói câu đó nàng sẽ nghĩ là vô lễ, còn tức giận, nhưng người nói là Miêu Nghị khiến nàng cứ thấy kỳ kỳ, như ném khúc gỗ cứng rắn ra.
- Ta nói này Ngưu Hữu Đức, ngươi làm ơn đừng buồn nôn vậy được không? Ép buộc mình nói lời như thế có gì vui?
Miêu Nghị xoay người cùng Hoàng Phủ Quân Nhu đi hướng đình, nghiêm túc nói:
- Sao bảo là ép buộc? Ta đã sớm biểu minh cõi lòng, thật sự thích Quân Nhu, từng câu thật ra từ tận đáy lòng.