Phi Thiên

Chương 1336: Tiệm tạp hóa vẫn còn

Chung Ly Khoái vỗ vai hắn, vẻ ngoài cảnh cáo hắn không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

- Xem như ngươi lợi hại!

Miêu Nghị phất tay đập lên cánh tay đối phương, lại đi xuống phía dưới dò xét.

Hạ Nam Nhi thở dài:

- Sư đệ, chúng ta làm hơi quá.

Chung Ly Khoái nhìn xuống phía dưới, khoát tay nói:

- Nhị sư tỷ, không có việc gì, ta sống chung với tiểu tử này trong Huyết Ma Trận hơn ba trăm năm, chúng ta cũng vui đùa không ít, nếu không buồn bực cũng hỏng đầu óc rồi, chuyện này không có gì đâu. Đúng rồi, đại sư huynh, ta mới phát tin tức cho sư môn không bao lâu, tại sao các ngươi đến nhanh như thế?

Sài Quận nói:

- Đã lâu không có tin tức của ngươi, tinh linh không liên lạc được, sư môn đoán ngươi gặp chuyện không may, phái chúng ta đi ra tìm kiếm. Lần cuối cùng ngươi phát tin về sư môn là ở gần Huyết Ma Tinh. Ta ẩn ẩn hoài nghi ngươi có khả năng gặp Huyết Yêu, hôm nay Huyết Ma Tinh trừ Huyết Yêu thì không có ai lưu ngươi được, cho nên chúng ta định xông vào tìm Huyết Yêu, đang tìm kiếm hang ổ Huyết Yêu tại khu vực này liền nhận được sư môn đưa tin. Nói ngươi cầu viện, chúng ta lập tức chạy tới.

Thì ra là thế, Chung Ly Khoái cười nói:

- Xem ra vận khí ta thật tốt, các ngươi lại đến muộn một chút, sợ rằng không gặp được ta rồi. Không nói việc này, ta xuống dưới tìm đồ vật.

Dứt lời hắn bay xuống dưới.

Sài Quận và Hạ Nam Nhi nhìn nhau, hai người là không có xuống dưới, lơ lửng nhìn chung quanh, bọn họ phải cảnh giới, bởi vì nơi này là địa bàn của yêu ma.

Miêu Nghị khắp hết nhìn đông tới nhìn tây đi trong núi rừng. Bề ngoài đang tìm vật gì đó, kì thực đang quan sát chung quanh, thừa dịp không người nhìn thấy liền bay tới một gốc đại thụ, hắn giơ tay lấy một nhẫn trữ vật trong hốc tối của gốc cây, thi pháp xem xét, đồ vật bên trong vẫn còn, là hoa sen máu.

Hắn thu lại và đi chung quanh tìm kiếm huyết thi.

Không dễ tìm gần trăm huyết thi như thế, dù sao huyết thủy ngập trời cho nên trôi đi các nơi, thật sự không dễ tìm.

Tới lúc huyết thủy bị mặt trời thiêu đốt sạch sẽ mới dễ tìm hơn trước, tìm đến khi tối muộn mới tìm xong trăm viên Kết Đan.


Cả đám người tụ tập lại, điểm đủ Kết Đan ngũ phẩm mới thôi, đám người Thiên Hành Cung rất thủ tín, mang bảy mươi Kết Đan ngũ phẩm giao cho Miêu Nghị

Nhìn bảy mươi viên Kết Đan vàng rực trong tay, Miêu đại cung chủ vui vẻ ra mặt, nội tâm hô phát tài, trên mặt còn có phần mất hứng.

Chung Ly Khoái cũng có ý không đề cập tới việc một viên lúc trước, hỏi ngược lại:

- Ngưu Hữu Đức, có muốn đi Thiên Hành Cung ngồi một chút hay không?

Hiện tại Miêu Nghị không có tâm tư đó, trên người mang một đống bảo bối, sợ đi Thiên Hành Cung không về được, trọng yếu nhất là, hơn ba trăm năm không liên hệ với lão bà, huống chi không rõ tình hình Chính Khí Môn bên kia như thế nào, đây chính là đường lui của hắn trong Đại Thế Giới, không thể hoang phế, lúc này khoát tay nói:

- Lần sau, lần sau, lần sau có cơ hội lại đi Thiên Hành Cung bái phỏng, lần này mất tích quá lâu, ta phải về báo cáo kết quả.

Mọi người nghe vậy gật đầu, mặc cho ai biến mất lâu như vậy cũng nhất định phải đi về bàn giao. Chung Ly Khoái không nói thêm điều gì, mang ba mươi viên Kết Đan ngũ phẩm giao cho Sài Quận.

- Đại sư huynh, những vật này ngươi mang về sư môn giúp ta.

Môn phái như Thiên Hành Cung, đồ vật đệ tử đoạt được đều phải nộp lên, do môn phái quyết định thu hoạch và sử dụng thế nào, dù sao trong môn nuôi dưỡng không ít đệ tử, nếu mọi người chỉ giữ cho riêng mình, một môn phái không cách nào tồn tại lâu dài. Thí dụ như lần này, vừa biết Chung Ly Khoái gặp phải phiền toái, trong môn lập tức phái người đến cứu viện.

Đương nhiên, có thu hoạch như thế, Chung Ly Khoái cũng được khen thưởng mấy viên.

Sài Quận nói:

- Chính ngươi mang về đi, hôm nay Huyết Yêu không còn nanh vuốt, Huyết Hồ Lô lại hủy, là thời điểm bắt nàng tốt nhất, ta cùng các sư đệ sư muội đi tìm hang ổ của nàng, xem có thể diệt trừ hay không. Huống chi ngươi mất tích lâu như vậy, cũng nên quay về sư môn báo cáo, cũng nói rõ việc phát sinh.

- Đại sư huynh, tìm kiếm mù quáng như thế, muốn tìm Huyết Yêu cũng không dễ dàng, ta có đồ vật quan trọng hơn cần các ngươi hộ tống mang về sư môn.

Chung Ly Khoái lấy viên kim loại màu đen ra, hơi thi pháp biến thành địa đồ.

- Đây là một phần tàng bảo đồ, trong đó có nơi cất giấu Đại Ma Vô Song Quyết chữ địa...

Hắn nói đại khái lai lịch của vật này một lần, đương nhiên cũng không quên nói Miêu Nghị có một nửa công lao, cũng bảo đám người Sài Quận mang về và chuyển lời cho sư môn.


Đại Ma Vô Song Quyết! Ma đạo đệ nhất kỳ công năm xưa! Mọi người nghe xong nghiêm túc, Sài Quận cũng không khách khí, lập tức thu đồ vật lại, trước mắt giữ đồ vật trên người bọn họ là an toàn nhất, bởi vì hắn có thực lực mạnh nhất.

Hắn lại hỏi:

- Chung sư đệ, chẳng lẽ ngươi không về cùng chúng ta?

Chung Ly Khoái chỉ vào Miêu Nghị, nói:

- Đường xá xa xôi, ta lo lắng hắn một người trở về, trên người hắn có nhiều thứ tốt như vậy, ta tiễn hắn về đã, miễn hắn bị người ta cướp đoạt. Đưa hắnvề trước, ta sẽ quay về sư môn sau.

- Không cần không cần, ngươi làm việc của ngươi đi, tự ta quay về là được rồi.

Miêu Nghị khoát tay, hắn sợ Chung Ly Khoái lại bắt hắn điều tra thêm một lần, hiện tại hắn đang giữ hoa sen trong người.

Chung Ly Khoái nói:

- Ta muốn đi theo ngươi nghiệm chứng một việc thật hay giả, ta cũng không muốn bị ngươi xem là kẻ đần.

Miêu Nghị im lặng.

Sài Quận không dong dài việc này, nhìn mọi người chung quanh và nói:

- Sự việc trọng đại, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mang đồ vật trở về trước.

Hắn nói xong liền dẫn mọi người bay lên cao, Chung Ly Khoái cũng kéo Miêu Nghị rời khỏi Huyết Ma Tinh.

Vừa ra khỏi Huyết Ma Tinh, Miêu Nghị xuất tinh linh liên hệ với Vân Tri Thu.

Nói thật, nội tâm hắn rất bất an, đầu tiên là sợ bị mắng, dù sao mới tân hôn một năm hắn đã biến mất hơn ba trăm năm không tin tức, đổi lại là hắn cũng không chịu nổi, cảm thấy rất thẹn với lão bà. Tiếp theo hắn lo lắng Vân Tri Thu xảy ra chuyện gì đó.

Thi pháp lay động tinh linh liên hệ với Vân Tri Thu, không ngoài dự kiến, Vân Tri Thu tức giận mắng chửi không ngớt, nhiều lần mắng hỗn đản, vương bát đản, súc sinh, tại sao không đi chết đi!

Miêu Nghị nói rõ tình hình của hắn, còn chưa có đi Chính Khí Môn đã gặp nhiều việc, bị nhốt hơn ba trăm năm, thiếu chút nữa mất mạng, vừa mới thoát khốn đã tranh thủ liên hệ với nàng, thỉnh cầu tha thứ!

Vân Tri Thu im lặng thật lâu, rốt cục cũng nói chuyện bình thường, hỏi hắn có việc gì hay không?

Miêu Nghị nói tạm thời không có việc gì, hỏi nàng có sao không.

Vân Tri Thu cũng nói không có việc gì, hỏi hắn lúc nào trở lại.

Miêu Nghị nói, hắn vẫn phải đi chuyến Chính Khí Môn xem tình hình, dù sao đầu nhập nhiều tâm huyết như thế, nếu không ngoài ý muốn thì hắn trở về, hiện tại bên người có người nên không tiện nói chuyện, có việc trở về rồi hãy nói.