Phi Thiên

Chương 1326: Theo gót Sài Quận

Miêu Nghị không có biện pháp với hắn, không giúp hắn không được, sợ tên này không tĩnh tâm tu hành lại nghĩ ra biện pháp cùi bắp nào đó, khi đó náo đi hàng yêu trừ ma góp cái mạng nhỏ vào, Miêu Nghị đành phải vừa giúp hắn vừa luyện hóa linh khí ẩn chứa trong tiên hạnh.

Hắn vẫn phải hỏi một câu:

- Lão đầu, ngươi sẽ không thừa cơ xem công pháp tu luyện của ta đấy chứ?

- Ta nhổ vào, tiểu tử ngươi xem ta là người nào! Ngươi là người chết sao? Nếu pháp lực ta tiến vào người ngươi điều tra, ngươi không biết sao?

Chung Ly Khoái khinh thường nói một câu.

- Ha ha, nói đùa với ngươi thôi.

Miêu Nghị nói tránh đi:

- Lão đầu, chúng ta cũng không thể buông việc tìm kiếm, mỗi cách thời gian ngắn nên tìm cửa ra.

Chung Ly Khoái không có ý kiến.

Vì vậy đợi tới lúc tiên hạnh trong người luyện hóa không còn, Miêu Nghị sẽ thu tay lại, cứ đi tìm cửa vào ngụy trang lại đi ăn một đống tiên hạnh.

Thời gian ngày từng ngày qua đi, mỗi năm trôi qua, đảo mắt đã tám năm, tăng thêm tu hành tích lũy, Miêu Nghị đã thuận lợi đột phá đến Tử Liên nhị phẩm, vẫn chưa lau Linh Ẩn Nê đi nên không nhìn ra cái gì.

Chung Ly Khoái phát giác pháp lực chấn động không bình thường, hắn là người có kinh nghiệm nên nói:

- Tiểu tử ngươi đột phá?

Miêu Nghị gật gật đầu, trong nội tâm cảnh giác, xem ra nếu lần sau đột phá phải tìm cớ đi kiểm tra cửa ra mới được.

Sau khi đột phá hắn kiểm tra tốc độ hấp thu linh khí của bản thân, tốc độ luyện hóa tiên hạnh được đề cao, rút ngắn còn bốn ngày một quả.

Nhưng muốn đột phá đến Tử Liên tam phẩm, dựa theo tính toán cần tới một tỷ ba trăm triệu nguyện lực châu hạ phẩm, tương đương hơn một ngàn ba trăm đến một ngàn năm trăm tiên hạnh.


Muốn kiểm tra tốc độ tiêu hao của nguyện lực châu, bởi vì có Chung Ly Khoái ở đây nên hắn bỏ qua suy nghĩ này trong đầu.

Năm tháng vô tình, hai người bị nhốt trong Huyết Ma Trận, bọn họ đang đi theo con đường Sài Quận sư huynh của Chung Ly Khoái năm xưa, đảo mắt đã qua ba trăm năm.

Tu vi Chung Ly Khoái rất cao, dựa vào hấp thu linh khí cũng không tiến bộ gì.

Ngược lại Miêu Nghị, trải qua ba trăm hai mươi năm tu hành, tu vi đã đột phá đến Tử Liên cửu phẩm, có thể nói là hắn bị ép phải thành thành thật thật tu hành, cũng không có biện pháp nào khác.

Chưa bao giờ hắn an ổn chuyên tâm tu hành như thế, thời điểm tại Tiểu Thế Giới còn phải giải quyết công việc quan trường, thí dụ như đến năm phải giao nộp, cho dù ngươi muốn tu hành cũng phải chạy đi xã giao các kiểu.

Tu luyện xuôi gió xuôi nước, thời điểm đột phá Tử Liên tứ phẩm, ngũ phẩm và lục phẩm xuất hiện việc lạ, tứ phẩm hai ngày tiêu hao một quả, ngũ phẩm một ngày tiêu hao một quả, lục phẩm một ngày tiêu hao hai quả nhưng thời gian đột phá đều là hai mươi chín năm, chính là gần ba mươi năm, thời gian đột phá ba cấp sau đều giống nhau như đúc. Thẳng đến đột phá thất phẩm thời gian tiêu hao bắt đầu gia tăng.

Sau khi đến Tử Liên cửu phẩm, Miêu Nghị muốn một hơi đột phá đến Kim Liên, dựa theo suy tính cần thời gian chín mươi bốn năm mới đủ, nhưng hắn tốn chín mươi lăm năm vẫn chưa đột phá. Hơn nữa tình huống Thanh Liên đột phá đến Hồng Liên lại xuất hiện, cảm giác sắp đột phá lại không thể đột phá bao phủ tâm thần hắn, giày vò người ta dục tiên dục tử.

Nội tâm Miêu Nghị cười khổ, Thanh Liên đến Hồng Liên là cảnh giới có thể ngự không phi hành, Tử Liên đến Kim Liên là cảnh giới từ ngự không đến phi thiên, cảm giác xuyên qua tờ giấy mỏng này giam cầm cả đời nhiều người.

Đến một bước này, hắn cũng không muốn thử lại, muốn thử cũng không có biện pháp thử.

Thời điểm từ Tử Liên nhất phẩm hắn đã tính toán qua, hắn đoán cần phải có bảy vạn quả tiên hạnh thành thục mới có thể đột phá bình cảnh Kim Liên. Hắn có hơn hai mươi ba vạn quả, cho Vân Tri Thu mười vạn, tính toán hắn vẫn còn mười ba vạn quả.

Trước khi đi hắn lo lắng mình gặp chuyện không may nên không thể quay về, hắn suy nghĩ vẫn lưu cho Vân Tri Thu ba vạn, suy nghĩ tứ phương túc chủ mỗi người tặng hạ lễ lúc đại hôn bốn vạn quả, có mười bảy vạn quả đủ giúp Vân Tri Thu đột phá đến Kim Liên, dù sao Vân Tri Thu có tu vi Tử Liên tứ phẩm, trong người còn có rất nhiều nguyện lực châu.

Không nói hắn sử dụng hết mười vạn tiên hạnh không nói, trong người hắn còn có không ít tiên hạnh chưa thành thục, hắn phải ăn ba mươi bảy vạn quả chưa thành thục mới có thể chèo chống lỗ hổng bảy vạn quả.

Hiện tại Miêu Nghị cảm giác mình cướp bóc tiên hạnh viên là nghiệp chướng, hơn nữa trong tay tứ phương túc chủ còn nhiều tiên hạnh chưa thành thục, nếu tính ra cũng có giá trị kinh người.

Hiện tại hắn còn có chút nguyện lực châu, nhưng muốn vượt qua cánh cửa Kim Liên chẳng khác gì chín trâu mất sợi lông.

Hiện tại mỗi ngày hấp thu năm quả tiên hạnh thành thục, tương đương mỗi ngày hắn có thể hấp thu năm trăm vạn nguyện lực châu hạ phẩm, hắn có một trăm hai mươi vạn nguyện lực châu lại không đủ nhìn.


Tăng thêm tốn thời gian đột phá từ Tử Liên nhất phẩm đột phá đến nhị phẩm, ngẫu nhiên tìm đường trong Huyết Ma Trận tốn thời gian, hắn bị vây trong Huyết Ma Trận ba trăm năm mươi năm.

Hắn rất kỳ quái, bị nhốt lâu như vậy, tại sao Huyết Yêu không có phản ứng gì cả? Ngược lại Chung Ly Khoái nói làm hắn thoải mái, tu vi đến cảnh giới của bọn họ, thời gian tu hành mấy ngàn năm cũng là bình thường, thời gian hai ba trăm năm tính là cái rắm gì, tám chín phần mười Huyết Yêu đang trốn đi tu luyện trong góc nào đó.

Đây không phải việc hắn lo lắng nhất, lo lắng Vân Tri Thu không có tin tức mình lâu như thế, sợ rằng nàng lo lắng không yên, cho dù mình còn sống quay về, gặp lại lão bà đại nhân cũng bị lột da.

Có chút hối hận lúc trước không mang nàng theo người, nhưng nghĩ lại có mang theo cũng thảm hại mà thôi, chỉ sợ không qua được cửa ải bị cả ngàn yêu ma đuổi giết.

Nội tâm cảm thán, Miêu Nghị thu tay đang đặt trên vai Chung Ly Khoái xuống.

Đột nhiên Chung Ly Khoái đỏ mặt tía tai, hắn nhảy lên hoa chân múa tay chỉ chỉ vào mình, hô to:

- Vương bát đản! Cứu mạng!

Miêu Nghị đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh chóng giơ tay ấn lên người lão đầu, nhanh chóng hóa giải huyết sát khí trong người Chung Ly Khoái.

Chung Ly Khoái hòa hoãn lại, tức giận mắng:

- Ngươi muốn hại chết lão tử sao, thu tay lại cũng không nói tiếng nào.

Vừa rồi hắn buông lỏng thể xác và tinh thần hấp thu linh khí, hô hấp không khí bình thường, lúc này hít vào huyết sát khí nồng đậm, đột nhiên Miêu Nghị thu tay lại, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Chơi lớn rồi! Miêu Nghị chắp tay nhận lỗi.

- Thực xin lỗi thực xin lỗi, lão đầu, ta không phải cố ý.

- Ta nhổ vào!

Chung Ly Khoái nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:

- Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Nhàm chán lấy ta ra trêu đùa đúng không?

Miêu Nghị thở dài:

- Lão đầu, ta muốn đi ra ngoài.

- Phi! Còn cần ngươi nói, ta cũng muốn đi ra ngoài, có điều phải tìm được cửa ra mới được.

Chung Ly Khoái nói nước bọt văng tung tóe lên mặt Miêu Nghị.