Miêu Nghị cũng không nhịn được ngửi lấy ngửi để, chỉ riêng hương vị của rượu này, ngay cả hắn là một người không thích rượu, cũng không nhịn được nóng lòng muốn nếm thử.
Người nọ dương dương đắc ý xoay nhìn bốn phía một chút, phất tay thi pháp, chỉ về phía đoàn hổ phách óng ánh lơ lửng trên không, chỉ thấy đoàn rượu kia lập tức phân thành bảy mươi ba đoàn, phân biệt bay vào trong chén ngọc nhỏ trên mỗi chiếc bàn, trên bàn mỗi người nhất thời nhiều hơn một chén mỹ tửu mùi thơm ngát xông vào mũi.
Tiểu yêu đứng ở xung quanh có không ít liếm liếm môi, đứng ở đó nuốt nước miếng, biết làm sao được, mình không có tư cách lên bình phẩm mỹ tửu này, chỉ có thể ngửi mùi thơm nuốt nước miếng, hết sức thèm thuồng.
Mọi người lục tục bưng chén ngọc nhỏ lên đặt ở trước mũi nhẹ nhàng hít một hơi, mới rót vào trong miệng từ từ nhắm mắt lại thưởng thức tư vị của nó như thế nào, chỉ thấy không ngừng có người nhắm mắt lại khẽ gật đầu.
Miêu Nghị xem như đã nhìn ra, ở dưới sở thích của vị Viên thống lĩnh kia toàn bộ, đám thủ hạ này đã trở thành cao thủ ủ rượu bình phẩm rượu, cho dù ở Tinh Tú Hải cũng là một điều kỳ lạ.
Hắn cũng giả bộ bắt chước theo, song rượu vừa vào miệng, mắt đang nhắm lại không nhịn được trợn to sáng rực lên, cỗ tư vị như nắng hạn gặp mưa rào kia vào miệng quả thực không cách nào hình dung, ừng ực nuốt xuống bụng, cũng luân chuyển trăm ngàn lần ở trong bụng, giống như băng hỏa cùng lò, hay không thể nói hết.
- Rượu ngon!
Miêu Nghị không nhịn được lớn tiếng than thở một câu, làm cho mọi người còn đang nhắm mắt thưởng thức dư vị nhìn lại.
Vị trại chủ ra thi rượu kia ngẩn người, vốn y cũng không phải muốn để ý tới Miêu Nghị, nhưng cũng nghe ra Miêu Nghị là không kìm hãm được khen một câu phát ra từ nội tâm, cho rượu của mình ủ thêm rực rỡ, nhất thời vui vẻ ra mặt, chủ động xa xa ôm quyền cám ơn Miêu Nghị.
Cho dù là ai cũng thích nghe lời khen, xem ra yêu quái này cũng không ngoại lệ.
Từng tiếng đập chén vang lên, chỉ thấy các vị trại chủ lục tục đập nát chén ngọc nhỏ trong tay trên đất.
Miêu Nghị có chút không hiểu là có ý gì, chẳng qua thấy mọi người sau khi đập chén, lại lấy một chiếc chén ngọc nhỏ đặt ở trước bàn, nhất thời hiểu ra, hẳn là sợ hỗn tạp mùi vị của loại rượu khác, lúc này cũng bắt chước theo đập chén trong tay mình, lấy một chiếc khác bày ra.
Trong đó một vị trại chủ đập vỡ chén đứng lên, một tay nâng một vò rượu, nhìn chằm chằm Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Rượu ngon ở chỗ này, nhất định làm cho ngươi kiến thức một chút.
Hiển nhiên người này không phục đối với lời khen rượu người khác ngon của Miêu Nghị lúc trước.
- Vong Ưu Tu tám trăm năm, Tuyết Chi một ngàn năm, Hàm Hương Liên một ngàn năm, cất ủ trong động hai trăm năm, mời các vị cùng thưởng thức!
Miêu Nghị nghe mà âm thầm chắc lưỡi hít hà, thật đúng là một đám tửu quỷ, hắn tuy chưa từng thấy qua, nhưng cũng nghe ra nội dung, linh thảo mà các môn các phái tìm kiếm luyện đan cho đệ tử trong môn đề cao tu vi, không ngờ bị đám tửu quỷ này mang đi chưng cất rượu uống, hơn nữa toàn là những linh thảo niên đại mười phần khó tìm. Đám tửu quỷ này thật là xa xỉ, xem ra những quỳnh tương ngọc dịch này uống vào cũng có trợ giúp tu vi.
Choang!
Vò rượu vỡ đầy đất, lại thấy bảy mươi ba luồng rượu trong suốt bay vào trong chén.
Mọi người còn đang thưởng thức, Miêu Nghị rượu vừa vào miệng liền không nhịn được mở mắt, còn chưa kịp lấy hơi, trại chủ không phục kia đã chỉ tay tới, mặt tràn đầy mong đợi hỏi:
- Như thế nào?
Miêu Nghị lắc đầu thở dài nói:
- Hay không thể tả!
Người kia nhất thời cũng vui vẻ ra mặt, đối với Miêu Nghị xa xa ôm quyền cảm ơn.
Tiếp đó sau khi lấy ra một vò rượu khác cùng mọi người thưởng thức, một vị trại chủ khác cũng vậy, nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:
- Như thế nào?
Nhìn bộ dạng muốn ăn thịt người của y, giống như đang cảnh cáo, nếu như ngươi dám nói ra một điều không tốt thì thử nhìn một chút!
Miêu Nghị lắc đầu lần nữa, đích xác là than thở từ đáy lòng:
- Rượu này hẳn chỉ có ở trên trời, nhân gian khó được mấy lần nếm thử!
Hắn nói là lời nói thật, so sánh với rượu ngon trước kia đã uống qua, nói là quỳnh tương ngọc dịch cũng không quá đáng, lời nói từ đáy lòng, hoàn toàn là lời nói từ đáy lòng.
- Ha ha!
Người nọ vỗ tay cười như điên, nhìn Miêu Nghị dường như càng nhìn càng thuận mắt, hướng về phía Miêu Nghị ôm quyền vái thật mạnh, đoán chừng có kích động muốn kết bái huynh đệ với Miêu Nghị.
Đánh giá quá cao không phải là chuyện gì tốt, sau đó Miêu Nghị đã có thể cảm nhận được rồi.
Rượu được đập vỡ hết vò này sang vò khác cùng thưởng thức, từng chén quỳnh tương ngọc dịch mỗi thứ một vẻ rót vào bụng làm cho Miêu Nghị trong lòng cảm khái không thôi. Uống qua rượu của những yêu quái này cất, lại nghĩ đến rượu uống qua trước khi tới Tinh Tú Hải, đó quả thực chính là nước vo gạo, thật sự không thể so sánh với rượu được uống nơi này, hoàn toàn là một thứ trên trời, một thứ dưới đất.
Miêu Nghị thậm chí thầm nhủ trong lòng, những yêu quái này còn tu luyện làm gì, không bằng tất cả đi chưng cất rượu hết còn hơn, bảo đảm đi tới đâu cũng có người muốn cướp.
Làm cho Miêu Nghị buồn bực nhất chính là, dường như mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ, mỗi vị trại chủ sau khi hiến mỹ tửu ra, luôn luôn tóm lấy hắn đầu tiên hỏi mùi vị như thế nào. Hắn không nói không được, đánh giá không kinh thiên động địa cũng không được, tốt nhất có thể vượt hơn đánh giá của những trại chủ trước đó mới được.
Thế nhưng hắn từ nhỏ đọc sách ít, chỉ được học một khóa bổ túc ở chỗ lão Bạch, chữ nghĩa trong bụng có hạn, lấy đâu ra nhiều từ khen như vậy.
Chẳng lẽ tất cả các ngươi đều nhắm vào lão tử sao? Trong lòng Miêu Nghị đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của các vị trại chủ.
Tình hình này nếu như để đồng liêu của Nam Tuyên phủ nhìn thấy, chỉ sợ sẽ con ngươi rơi đầy đất. Trải nghiệm tu hành khó có được như vậy không phải người nào cũng có thể có, đối với sự ma luyện tâm tính sẽ có nhiều chỗ tốt.
Sau khi thưởng thức mười mấy lần, rõ ràng là hưởng thụ quỳnh tương ngọc dịch, lại làm cho Miêu đại động chủ cảm giác mười phần hành hạ, ở đó cuộn hết cả ruột gan, nào có tâm tư thưởng thức mùi vị của rượu.
Sau khi cứng rắn chịu đựng hai mươi lượt, Miêu Nghị thật sự là chịu không nổi, nếu còn tiếp tục hậu quả rất đáng sợ, nói không chừng bị những trại chủ yêu quái kia nổi khùng đánh cho một trận.
Kinh khủng nhất chính là, mặc dù chỉ là thưởng thức một chén nho nhỏ những quỳnh tương ngọc dịch này, nhưng cũng không phải là phàm phu tục tử có thể tiêu thụ được, nồng độ thật mạnh.
Miêu Nghị đã cảm nhận được hơi rượu dâng trào, bằng tu vi của hắn thật sự không cách nào thừa nhận được quá nhiều linh tửu. Nếu còn uống tiếp nói không chừng phải say tại trận, đến lúc đó sẽ không qua nổi tra xét, tra một cái sẽ bị lộ tẩy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.