Phi Thiên

Chương 1290: Mục Phàm Quân (Hạ)

Thế đạo là như thế, mặc kệ bà chủ nói rõ ràng trước mặt nhiều người và Phong Huyền rốt cục có chuyện gì nhưng miệng người vô cùng đáng sợ, ai cũng không muốn nhìn thấy nữ nhân trong nhà mình xuất hiện tình huống tương tự, nhất định phải cho các nữ nhân khác làm gương, mặc kệ bà chủ đúng hay sai cũng là sai, thanh danh bà chủ đã bị hủy, không biết bao nhiêu người nói Miêu Nghị nhặt đàn bà dâm đãng của người khác.

May mắn thanh danh Miêu Nghị không tốt hơn chút nào, Miêu tặc nha, hắn đã sớm bị người trong thiên hạ mắng chửi nhiều lần, lần này kết hợp với nữ nhân dâm đãng, xem như tuyệt phối.

Miêu Nghị và bà chủ trốn tại Tây Túc Tinh Cung không nghe được cái gì, Tây Túc Tinh Cung cũng không để những lời khó tai như thế lọt vào tai bọn họ. Cho dù hai người nghe cũng không sao cả, thời điểm quyết định làm như vậy hai người đã chuẩn bị thừa nhận tất cả.

Mỗi ngày hắn ra khỏi Tây Túc Tinh Cung đi kết bạn bên ngoài, mọi người thường xuyên nhìn thấy Miêu Nghị khoác tay bà chủ đi chung quanh, hai người thường xuyên ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn, bà chủ tươi cười như hoa.

Mặt trời mọc mặt trời lặn có cái gì đẹp mắt, Miêu Nghị không có chút hứng thú, hắn không phải là người văn nhã. Đồng thời còn có chút u oán, hắn vô cùng phản đối đi ngắm cảnh! Hắn dùng sức mạnh nhưng tu vi không cao hơn người ta, cũng không thể dốc sức liều mạng. Huống chi bà chủ còn có đòn sát thủ uy hiếp hắn, hỏi hắn muốn sinh mấy đứa...

Ngắm phong cảnh? Miêu Nghị không có hứng thú, thời gian đó cứ dùng tu hành đi, huống chi tình cảnh hai người hiện tại rất khó khăn. Bà chủ lại hào hứng bừng bừng, còn không ngừng kéo hắn đi ngắm sao sao trăng trăng, Miêu Nghị...

Thời điểm giới tu hành không ngừng mắng hai người bọn họ là cẩu nam nữ, đột nhiên xuất hiện đại sự làm lòng người bàng hoàng, những lời đồn đãi nhảm nhí cũng giảm không ít, lực chú ý của đám đông bị hấp dẫn.

Ma Thánh Vân Ngạo Thiên không biết ăn nhầm cái gì, đột nhiên hắn đơn thương độc mã giết vào Vô Lượng Thiên, cũng đánh Phong Bắc Trần tàn nhẫn, chỉ đánh một mình Phong Bắc Trần mà thôi. May mắn Phong Bắc Trần không phải ăn chay, hắn đánh không lại thì bỏ trốn, cũng kéo đến lúc Phật Thánh Tàng Lôi và Tiên Thánh Mục Phàm Quân chạy đến cứu giúp, Phong Bắc Trần mới bảo trụ được cái mạng, dù vậy cũng bị Vân Ngạo đánh trọng thương suýt bỏ mạng.

Vân Ngạo Thiên vừa ra tay, chẳng những đánh Phong Bắc Trần sợ hãi mất mật, vài quốc gia cũng lâm vào cảnh khẩn trương, không biết Vân Ngạo Thiên đại ma đầu có ý gì, đột nhiên đánh vỡ bình tĩnh nhiều năm của sáu nước, đây là muốn đại chiến hay sao? Náo lớn đến mức không ít người phòng bị...

Sau đó Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu và Yêu Thánh Cơ Hoan tìm được Vân Ngạo Thiên hỏi tình hình là gì.

Vân Ngạo Thiên nói không có gì, chỉ là rất lâu không đánh nhau nên ngứa tay, cũng nhìn Phong Bắc Trần không vừa mắt cho nên tìm hắn luyện tập.

Thì ra là ngươi cảm thấy ngứa tay nha! Tư Đồ Tiếu và Cơ Hoan im lặng, cũng không có biện pháp, ai bảo nhân gia là đệ nhất thiên hạ!

Thiên Ngoại Thiên, trong khu vực phồn hoa nhưng vô cùng thanh tịnh.

Dãy núi chư điện cúi đầu, Lăng Tuyệt Đỉnh, tại nơi này có thể giơ tay hái sao.

Trên đỉnh núi có một cung điện cổ xưa, Cửu Thiên Cung!


Trước cửa cung, An Như Ngọc đang đứng chờ bên ngoài.

Lúc này có một nha hoàn đi ra mời nàng vào.

- Nhị gia chờ chực, Thánh Tôn vừa tắm xong, triệu ngài yết kiến.

An Như Ngọc gật gật đầu, nàng vừa mới đi vào trong cung đã nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ dáng người ngạo nhân đang được hai nha hoàn quấn ngực, cũng chỉ dùng vải quấn bộ ngực mê người to lớn lại và mặc quần áo.

Nữ tử tuyệt sắc dáng vẻ mê người tóc tai bù xù vì vừa tắm xong, không phải người khác, chính là Tiên Thánh Mục Phàm Quân.

Nàng cũng nhìn qua An Như Ngọc, hỏi:

- Tình huống như thế nào?

An Như Ngọc trả lời:

- Miêu Nghị không ở Thần Đường, tạm thời ẩn thân trong Tinh Túc Hải Tây Túc Tinh Cung, thân tín dưới trướng hắn cũng mất tung tích.

- Hừ hừ!

Mục Phàm Quân cười lạnh hai tiếng, nàng ngồi trang điểm và nhìn mình trong gương.

- Lá gan không nhỏ, lừa gạt ta lâu như vậy còn muốn chạy? Chạy sao? Ta sẽ tự mình đi Tây Túc Tinh Cung!

An Như Ngọc nhanh chóng tiến lên cầm lược trong tay nha hoàn, chải đầu cho Mục Phàm Quân, nói:

- Đệ tử nguyện đi cùng sư tôn!

Mục Phàm Quân lên tiếng:


- Không cần, bảo hắn thành thành thật thật quay về, ngươi đi vô dụng, bảo Nguyệt Dao đi theo với ta.

An Như Ngọc sững sờ, ta đi đều vô dụng, tiểu sư muội đi với ngươi làm gì, chẳng lẽ lại muốn sắc dụ?

Nàng nghi hoặc, Mục Phàm Quân nhìn chằm chằm vào nàng trong gương, nói:

- Ngươi lui ra đi, bảo Nguyệt Dao đến chải đầu cho ta, đúng rồi, cũng gọi Hồng Trần cùng đi.

Còn gọi Hồng Trần? Chẳng lẽ thật muốn sắc dụ hay sao? An Như Ngọc nghĩ thầm, nàng vẫn thành thật lui ra ngoài.

Mục Phàm Quân nhắm mắt lại, ngồi chờ trước gương một lúc.

Không bao lâu, Hồng Trần và Nguyệt Dao như tiên nữ xuất trần chạy đến, hai người cùng mặc áo đỏ quần trắng, cả hai bái kiến Mục Phàm Quân sau đó cẩn thận không dám có sai lầm chải tóc cho Mục Phàm Quân.

Chờ một chút, Mục Phàm Quân lên tiếng:

- Hẳn các ngươi cũng nghe việc của Miêu Nghị rồi, hiện tại hắn chạy đến Tinh Túc Hải, ta chuẩn bị tự mình đi đuổi bắt hắn, hai người các ngươi có nguyện đi theo ta không?

Vừa nghe lời này, lược trên tay Nguyệt Dao vô ý thức run một chút.

Đôi mắt Mục Phàm Quân hơi mở ra một khe hở, một tia hào quang sâm lãnh xuất hiện.

Hồng Trần thuận thế đè cánh tay Nguyệt Dao xuống, cũng làm Nguyệt Dao định thần lại, hai người đồng loạt lên tiếng:

- Nguyện theo sư tôn.

Mục Phàm Quân “Ân” một tiếng, nhắm mắt lại không lên tiếng.

Hai người lại chải tóc xong liền thối lui qua hai bên, hai nha hoàn lại tiến lên trang điểm cho Mục Phàm Quân.

Đường cong trên gương mặt cũng dần dần biến thành cương mãnh, lông mi rộng hơn trước, màu cũng đậm hơn, có xu hướng mày kiếm mắt sáng. Hiển nhiên hai nha hoàn không phải lần đầu tiên trang điểm cho Mục Phàm Quân, trên mặt Mục Phàm Quân đã không nhìn thấy ôn nhu nữ tính, nàng không khác gì nam nhân ngồi trước gương.

Đôi mắt mở ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang cho người ta khí thế áp bách. Mục Phàm Quân đứng dậy, hai nha hoàn cũng phủ một trường bào màu xám lên người nàng.

Ba sư đồ bước ra khỏi Cửu Thiên Cung, đứng trước bậc thang ngoài cửa cung, Mục Phàm Quân lạnh lùng quan sát cả dãy núi, hai tay áo bãi xuống cuốn Hồng Trần và Nguyệt Dao cùng bay lên không trung.

Trong một tiểu điện dưới chân núi Cửu Thiên Cung, đây chính là khu vực phân công việc vặt vãnh hàng ngày của cả Thiên Ngoại Thiên, cũng do đại đồ đệ của Mục Phàm Quân là Hô Diên Thái Bảo tọa trấn, hôm nay do nhị đồ đệ An Như Ngọc chấp chưởng. An Như Ngọc ngồi trong tiểu điện nhìn bóng người bay trên cao, sắc mặt căng cứng, hai đấm giấu trong áo, gần đây nàng vô cùng tức giận, chẳng qua khi gặp Mục Phàm Quân không lộ ra ngoài mà thôi.