Phi Thiên

Chương 1288: Khách sạn kết thúc

Kiều Công Công cười nói:

- Phó Nguyên Khang, ngươi bị ngu sao? Phong Bắc Trần là người làm ra vẻ đạo mạo, kì thực vì tư lợi, trừ chính hắn ra hắn sẽ không đặt người nào trong lòng. Kẻ bất lực này bị nhốt trong Đại Ma Thiên cũng không cứu ra ngoài, cũng nói rõ Phong Bắc Trần đã bỏ rơi hắn, đừng nói là cháu trai Phong Bắc Trần, cho dù là tổ tông Phong Bắc Trần đi nữa, hắn cũng không đặt sống chết của kẻ này trong lòng. Chẳng lẽ ngươi còn muốn vì một con quỷ chết liều mạng với ta?

Thôi Vĩnh Trinh lạnh lùng nói:

- Câm miệng! Lại dám khinh nhờn gia sư!

Kiều Công Công chậc lưỡi, nói:

- Ta gặp gia sư của ngươi một lần liền khinh nhờn một lần, cũng không thấy hắn làm gì ta, chẳng lẽ các ngươi muốn xuất đầu cho Phong lão đầu không biết xấu hổ kia?

- Khoản sổ sách này ta sẽ nhớ kỹ, sẽ có thời điểm ngươi phải khóc! Sư muội, chúng ta đi!

Phó Nguyên Khang quay đầu lại nói một tiếng, hai người rời đi, cũng mang theo thi thể Phong Huyền vào vòng tay trữ vật và bay lên trời.

Không có biện pháp, người ta mạnh hơn, hai người đã khó ứng phó tứ phương túc chủ, càng không cần nói lão giả trước mắt, có đánh cũng không thắng, chỉ có thể rời đi, tránh lưu lại tiếp tục chịu nhục.

Nhìn phương hướng hai người biến mất, Kiều Công Công lắc đầu cười cười, hắn nhìn sang bà chủ, lại bĩu môi với Miêu Nghị.

- Thu tỷ nhi, ngươi quyết định gả cho hắn?

Bà chủ nhìn thấy hai người kia biến mất, nội tâm buồn vô cớ, sau khi khôi phục tinh thần liền xấu hổ nói:

- Công công, ta đã là của người khác.

Kiều Công Công thở dài:

- Thu tỷ nhi, ngươi muốn gả cho hắn, ta cũng không phản đối, ta sẽ nói giúp cho ngươi với lão gia. Ngươi cũng phải biết rõ, tính tình lão gia ngươi cũng biết, hắn ở chung với hắn cũng không sao, bằng thanh danh của hắn hôm nay, lão gia nhất định sẽ tiếp nhận, ngươi đã chấp nhận gả cho hắn thì tính chất biến hóa, lão gia không dễ dàng thừa nhận đâu.

- Chính hắn hiện tại đang ở tình cảnh ăn nhờ ở đậu, ăn bữa nay lo bữa mai, hào quang Đại Ma Thiên không dễ dính như vậy, đừng tưởng rằng cưới được nữ nhân Vân gia là không có nỗi lo về sau, Đại Ma Thiên có được vinh quang hôm nay là nhờ tổ tôn Vân gia đổ máu có được, lão gia sẽ không cầm máu và mồ hôi của Vân gia nuôi kẻ ăn bám, nếu hắn không thể giải quyết phiền toái của mình, lão gia sẽ không tiếp nhận hắn.

- Thu tỷ nhi, có lẽ ngươi nên hiểu, hiện tại ngươi theo ta quay về Đại Ma Thiên còn kịp, nếu thật gả cho hắn, chịu khổ chịu tội đều là ngươi tự tìm, lão gia sẽ không giúp ngươi, nhiều lắm sẽ báo thù sau khi ngươi chết.


Tuy lời này đang nói cho bà chủ nghe nhưng Miêu Nghị cũng không khó nghe ra ý tứ trong đó, hắn muốn nói với Miêu Nghị, cưới nữ tử Vân gia cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, nếu muốn ăn bám, tốt nhất mau chóng bỏ suy nghĩ này đi.

Bà chủ gật đầu nói:

- Công công, đời này ta sẽ không rời khỏi hắn!

Kiều Công Công nhìn sang Miêu Nghị, nói:

- Tiểu tử, ngươi cần phải hiểu rõ, ta nói lời này không phải nói đùa, nếu ngươi buông tha Thu tỷ nhi, đại khái có thể tìm đến Đại Ma Thiên nương tựa, phiền toái ngươi gặp cũng do Đại Ma Thiên dọn dẹp giúp ngươi, nếu như ngươi cưới Thu tỷ nhi, Đại Ma Thiên sẽ khoanh tay đứng nhìn, hiện tại ngươi đang gặp phiền toái không nhỏ! Cái gì nhẹ cái gì nặng cần phải suy nghĩ rõ ràng.

Miêu Nghị thò tay kéo một phát bà chủ, lại đem nàng hoành ôm vào trong ngực,

- Nếu ta không nuôi nổi nữ nhân của mình cũng không cần người khác làm thay. Ta chưa bao giờ chiếm tiện nghi gì của Đại Ma Thiên, có lẽ có một ngày Đại Ma Thiên còn dính hào quang của nàng! Ta không dám nói lời khoác lác nhiều, nhưng ta sẽ cố gắng chứng minh cho các ngươi xem, nàng gả cho ta là đúng!

Bà chủ thâm tình nhìn sang hắn, tay giữ chặt cổ và nhẹ nhàng rúc vào ngực Miêu Nghị, nội tâm rất ấm áp.

Kiều Công Công nói:

- Tiểu tử, khoác lác ai cũng có thể nói, cũng đừng hối hận!

Miêu Nghị không quan tâm đến hắn, ôm bà chủ quay người, gật đầu với đám người Hùng Uy, lại quay đầu nhìn sang đám tiểu nhị khách sạn Phong Vân và hô:

- Chưởng quầy, nguyện ý rời đi với chúng ta không?

Nho sinh quay lại nói với mọi người:

- Nguyện ý đi cùng bà chủ thì đi, muốn tìm tiền đồ khác thì hiện tại phân phát phí.

Kết quả không có người nào nguyện ý rời đi, hơn mười tiểu nhị đều nguyện ý đi cùng bà chủ, cả đám cùng bay theo, trừ Bì Quân Tử có tu vi ngoài Hồng Liên ra, ngay cả Đào Vĩnh Xuân cũng đột phá đến Hồng Liên, bởi vì Bì Quân Tử tu vi quá thấp nên thợ mộc kéo hắn bay đi.

- Đi!

Miêu Nghị nói một tiếng, ôm bà chủ bay theo đám người.


Miêu Nghị nhìn sang phế tích khách sạn bên dưới, trong mắt bà chủ mang theo lưu luyến khó nói thành lời, đa số thời gian trong đời nàng đều ở nơi này, hôm nay mọi thứ chấm dứt, sau này sẽ không trở lại.

Nàng nhắm mắt hưởng thụ ấm áp từ Miêu Nghị, nằm trong ngực nam nhân này còn thoải mái hơn nằm trên giường thơm của nàng tại khách sạn nhiều, trên mặt mang theo ôn hòa và giải thoát. Từ nay về sau mình sẽ ôm nam nhân này bắt đầu cuộc sống mới, nhắm mắt nhớ lại tình cảnh gặp gỡ nam nhân này lần đầu tiên trong Diệu Pháp Tự, nàng lại nở nụ cười mê người, phát hiện duyên phận chính là thứ kỳ diệu, hiện tại nàng đã hưởng thụ ngon ngọt từ tình yêu.

Đám tiểu nhị khách sạn cũng quay đầu nhìn sang phế tích khách sạn, mỗi người đều có cảm xúc phức tạp.

Kiều Công chắp tay nhìn đám người đi xa, cũng quay đầu nhìn sang khách sạn sụp đổ, hắn thở dài và ngửa mặt lên cao nhìn trời.

- Nha đầu cũng đã đi ra ngoài!

Sau đó hắn biến mất không còn bóng dáng.

Đám người vây xem đứng nhìn phế tích khách sạn, trong nội tâm cũng cảm khái không thôi, khách sạn Phong Vân sừng sững trong giới tu hành bao nhiêu năm qua đã kết thúc trong tay Miêu tặc, chẳng những nện khách sạn, còn mang theo bà chủ và đám tiểu nhị, đúng là ngưu nhân!

Trên đường đi đến Tinh Túc Hải, Miêu Nghị hỏi nữ nhân trong ngực mình.

- Bà chủ, Kiều Công Công là người nào?

Bà chủ nhắm mắt trả lời:

- Hắn vốn tên là Kiều Công, chúng ta đều gọi hắn là Kiều Công Công, là quản gia Vân gia, từ khi gia gia của ta còn bé, chính là thời điểm là phàm nhân thế tục, hắn đã nhìn gia gia ta lớn lên, hắn cũng là người duy nhất dùng thân phận khác họ Vân gia tu hành Đại Ma Vô Song Quyết.

Miêu Nghị nói:

- Xem ra địa vị của hắn trong Đại Ma Thiên gần với gia gia của ngươi ah!

Bà chủ:

- Ngươi không muốn dính hào quang của Đại Ma Thiên, hỏi nhiều như vậy làm gì? Đừng nhúc nhích, để ta an tĩnh một lát.

Miêu Nghị:

- Cứ để người khác nhìn là được, ngươi thật muốn ta ôm ngươi từ đây đến Tinh Túc Hải hay sao? Đường đi không gần, xuống đi, ta muốn ăn tiên thảo khôi phục cánh tay gãy.

- Ngươi có ý gì?

Bỗng nhiên bà chủ trợn mắt nhìn hắn, chất vấn:

- Vừa rồi là ngươi đưa tay tới, nhanh ghét bỏ ta như vậy sao?

Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Là ngươi ôm ta không buông ra, liên quan gì đến ghét bỏ? Cánh tay của ta gãy còn chưa khôi phục đấy.