Phi Thiên

Chương 1285: Vô Lượng Đại Pháp

Đây là công pháp gì? Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, hắn phải đấu tay không với Phong Huyền. Muốn Phong Huyền nếm thử lợi hại của Tinh Hỏa Quyết, ai ngờ hiện tại không phát hiện bóng dáng người ta, hắn nghĩ thầm, quả nhiên công pháp Lục thánh không tầm thường.

- Phong Huyền, đã nói chúng ta đấu tay không, vì sao mượn nhờ ngoại vật?

Miêu Nghị tức giận quát:

- Có giỏi hiện thân đấu với ta một trận!

Phong Huyền cười ha ha truyền ra khắp bốn phương.

- Miêu tặc, đây không thể xem là ngoại vật, cát vàng là công pháp do ta thi triển ra, có thể nhìn thấy Vô Lượng Đại Pháp là phúc khí của ngươi.

Đối phương cười mượn nhờ hạt cát chiết xạ cho nên quanh quẩn khắp nơi, đổi thành người khác sẽ không tìm ra vị trí của Phong Huyền, nhưng hắn lại khác. Miêu Nghị nhắm mắt tập trung tâm thần lắng nghe một lúc, bỗng nhiên quay đầu tấn công vị trí Phong Huyền đang đứng.

Tuy vồ hụt nhưng hạt cát lại tiến công ngăn cản hắn ra tay, chúng không ngừng xoay quanh người Miêu Nghị. Tầng tầng ma sát đánh lên cương khí hộ thể, tuy công kích không mạnh nhưng liên miên không dứt, Miêu Nghị tiêu hao pháp lực rất nhanh.

Miêu Nghị giang hai tay ra, oanh! Hắn bức hạt cát quanh người ra ngoài, hắn muốn dựa vào tốc độ cực nhanh lao ra khỏi biển cát.

Hắn cảm thấy kỳ quái là, dường như biển cát vô cùng vô tận, cho dù hắn bay thế nào cũng không ra được, chung quanh, lên trên hay xuống dưới cũng vậy, dường như biển cát không có cuối cùng.

Có thể sao? Miêu Nghị giật mình, bằng tu vi Phong Huyền không có khả năng khống chế biển cát lớn như thế, phía dưới chính là sa mạc vô tận, vì sao bay xuống dưới lại không có đáy, khẳng định Vô Lượng Đại Pháp liên quan đến trận pháp.

Đám người Phục Thanh xem cuộc chiến nhìn thấy sương mù bay loạn, lại chậm chạp không thấy Miêu Nghị đi ra, nội tâm lo lắng.

Trận pháp? Đột nhiên Miêu Nghị nhớ tới Linh Lung Bảo Tháp, bị nhốt vào trong Linh Lung Bảo Tháp cũng như thế, cho dù bay thế nào cũng không bay đến tận cùng.

Hiện tại hắn bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Vô Lượng Đại Pháp tham khảo Linh Lung Tông luyện chế Linh Lung Bảo Tháp.

Sau khi biết rõ điểm này, Miêu Nghị biết rõ mình xông loạn chỉ phí sức, bằng tu vi của hắn không thể phá trận pháp.

Mắt thấy hạt cát chung quanh không ngừng ma sát ăn mòn pháp lực của mình, Miêu Nghị lật tay cầm hai khối Hỏa Cực Tinh trong tay, nếu hạt cát không tính là ngoại vật, ta làm thế cũng không tính là ngoại vật, lão tử cũng thi triển công pháp.

- Chút tài mọn cũng dám đem ra bêu xấu, tiểu bạch kiểm, cho ngươi kiến thức công pháp của ta!

Đột nhiên Miêu Nghị quát lớn, hai tay chấn động, hỏa diễm bành trướng bao phủ bốn phương tám hướng, nhiệt độ cao lan ra chung quanh, bao phủ tất cả.

Hạt cát chung quanh không được pháp lực gia trì nên rơi xuống như mưa.


Hỏa diễm cực nóng lan tràn khắp biển cát, Phong Huyền nấp sau sương mù giật mình, hắn nhanh chóng tránh né hỏa diễm bao phủ.

Sau khi toàn bộ sương mù hóa thành hạt cát rơi vào trong sa mạc, trên sa mạc có hàng trăm đống cát chất chồng lên nhau.

Trận pháp bị phá, Miêu Nghị xuất hiện lần nữa, trên ngươi hắn còn có hỏa diễm bao phủ.

Đám người Hùng Uy thở ra một hơi.

Phong Huyền quát lớn:

- Ngươi dám mượn nhờ Hỏa Cực Tinh!

Miêu Nghị cười mỉa mai, nói:

- Tiểu bạch kiểm, ta tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, ngươi có thể mượn nhờ hạt cát thi triển Vô Lượng Đại Pháp, chẳng lẽ ta không thể mượn nhờ Hỏa Cực Tinh thi triển công pháp hỏa thuộc tính? Ta cho rằng Vô Lượng Đại Pháp rất khó lường, không ngờ chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi.

Thân thể Miêu Nghị hơi động, một đám hỏa diễm lớn bay ra khỏi người, vung tay ném tới, hỏa diễm biến thành hỏa long tấn công Phong Huyền.

Phong Huyền dùng tốc độ cực nhanh tránh né hỏa long, đột nhiên hắn giơ chưởng lên ngang ngực, một chưởng vẽ vòng cung quỷ dị, hỏa long vọt tới bị đẩy ngược ra sau tấn công Miêu Nghị, tăng thêm thực lực của hắn, uy lực phản công mạnh hơn rất nhiều.

Miêu Nghị ngạc nhiên, tên này biết Khống Hỏa Thuật?

Không kịp nghĩ nhiều, hắn đánh ra một quyền, tiếng nổ mạnh vang lên, hỏa long sụp đổ, hỏa diễm bao phủ toàn thân Miêu Nghị biến mất, bản thân Miêu Nghị bay ngược ra sau.

Lúc thân thể vừa ổn định trên không trung, Phong Huyền đã đuổi theo thật nhanh, hắn đá một cước vào ngực Miêu Nghị.

Đến tốt! Nội tâm Miêu Nghị vui vẻ, hắn chỉ sợ không có cơ hội giao chiến cận thân với Phong Huyền.

Do vội vàng, Miêu Nghị vung tay dùng toàn lực đấm ra một đấm.

Bằng tu vi đối phương, tay không tấc sắt không có biện pháp một kích giết mình. Miêu Nghị dùng đấu pháp dốc toàn lực ngọc thạch câu phần.

Quyền cước va chạm với nhau, cũng không xuất hiện âm thanh rung động lòng người cỡ nào.

Sắc mặt Phong Huyền lộ ra nụ cười giả tạo, Miêu Nghị cũng cười giả tạo. Nụ cười giả tạo trên mặt Miêu Nghị nhanh chóng biến thành khiếp sợ.


Quyền cước chạm nhau, Miêu Nghị cảm thấy lực đạo của đối phương không ngừng đánh vào người mình, một quyền của mình va chạm với một cước của đối phương như đánh vào hư không, Phong Huyền biến thành không tồn tại, lực đạo đánh lên người Phong Huyền hóa thành vô hình, cơ thể Phong Huyền biến hóa vô biên vô hạn, biến hóa này hóa giải lực công kích của hắn, cũng có thể nói là cắn nuốt lực công kích, cho nên lực công kích của hắn ấy không có tác dụng lên người Phong Huyền.

Đùng!

Tiếng nổ mạnh vang lên. Phong Huyền ổn như núi, khóe miệng Miêu Nghị chảy máu tươi, hắn bị lực đạo của Phong Huyền đánh vào người, thân thể bay ngược ra sau, tu vi chênh lệch đã nói lên tất cả.

Phong Huyền cười dữ tợn, hắn nhanh chóng đuổi kịp Miêu Nghị và đánh ra một chưởng!

- Cẩn thận Vô Lượng Chưởng Tâm Lôi!

Bà chủ kinh hô.

Đã tới không kịp, Phong Huyền đã xuất chưởng.

Miêu Nghị đã bị thương, một tay run run, khí huyết dồn vào ngực nên hắn không thể không phun máu tươi. Mắt thấy chưởng của đối phương đánh tới, hắn vội vàng đánh ra một quyền.

Phong Huyền cười hung ác, quyền chưởng va chạm nhau.

Oanh!

Lúc này có tiếng nổ mạnh vang lên.

Rốt cuộc Miêu Nghị cũng cảm giác được bản thể Phong Huyền nhưng hắn lại phát hiện lực đạo của Phong Huyền mạnh hơn một kích vừa rồi quá nhiều. Miêu Nghị khó có thể tin là, công kích của Phong Huyền trừ lực đạo của hắn ra, lại còn mang theo lực công kích của Miêu Nghị, hai lực đạo dung hợp làm một đánh ngược trở về.

Miêu Nghị không thể không biết thuộc tính công kích của mình, trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm, lúc trước Phong Huyền cắn nuốt lực công kích, hiện tại bị Phong Huyền cùng thi triển ra.

Vô lượng Đại Pháp!

Hiện tại mới biết ảo diệu của Vô Lượng Đại Pháp cũng muộn rồi.

PHỐC!

Miêu Nghị ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trên cánh tay sinh ra tiếng đứt gãy, cả người hắn rơi vào sa mạc, trên sa mạc xuất hiện vết lõm sâu, dư lực khuếch tán ra chung quanh, cát vàng không ngừng chảy vào trong hố giống như muốn mai táng Miêu Nghị.

- Không!

Bà chủ kêu thảm thiết, nàng muốn lao về phía trước.

Bá!

Phó Nguyên Khang xuất hiện ngăn cản bà chủ, cười lạnh nói:

- Vân Tri Thu, trước khi chiến đấu hai người đã thề rồi, không ai được phép nhúng tay hỗ trợ.

Hắn chỉ về phía đám người Hùng Uy và quát lớn:

- Tinh Túc Hải thua không nổi sao?