Đây là tình huống gì? Gương mặt An Chính Phong đen như đáy nồi. Hai người này có một chân với nhau? Hắn lại liên tưởng đến hai cháu gái của mình và chóng mặt!
Trong gian phòng nhỏ, bốn lão yêu quái há miệng có thể nhét cả quả táo vào trong, tròng mắt suýt rơi ra ngoài, bọn họ nhìn nhau và khó nói thành lời.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hồng Thiên hỏi ba người khác.
- Lão ngũ có tính là đoạt cháu dâu của Phong Bắc Trần không?
Sắc mặt Hùng Uy run rẩy, hắn nói:
- Trời ơi! Có cần chơi lớn như thế không? Rõ ràng là lão ngũ kéo chúng ta tham gia náo nhiệt đấy! Đúng là đủ náo nhiệt, quả thật là náo nhiệt tới mức không nói thành lời.
Phục Thanh mặt không đổi sắc, nói:
- Đây không phải là kéo chúng ta xem náo nhiệt, mà là kéo chúng ta tham gia náo nhiệt.
Ưng Vô Địch mặt đen lên và nói:
- Mẹ kiếp! Lão ngũ lừa chúng ta. Bắt cóc con dâu người khác, đối phương không từ bỏ ý đồ đâu. Đại ca, ngươi nói chúng ta nên ra tay hay không ra tay?
Lúc này nói ai khó thừa nhận nhất, trừ Phong Huyền không ai khác.
Phong Huyền ngạc nhiên thật lớn, hắn khiếp sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cuối cùng tức toàn thân run rẩy không nói nên lời, sắc mặt hắn từ tái nhợt biến thành màu đen, hắn giơ tay chỉ hai người và quát lớn:
- Tiện nhân, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nhìn sang, vừa mới mở miệng lại bị bà chủ giơ tay ngăn lại, bà chủ lắc lắc đầu nói:
- Có một số việc phải chờ hắn đi ra mới có thể giải quyết, ân oán giữa ta và hắn sẽ do ta giải quyết, không liên quan đến ngươi.
Miêu Nghị muốn nói lại thôi, bà chủ giơ tay lau nước mắt, nàng mỉm cười xin lỗi Miêu Nghị, chợt xoay người lại và nói:
- Phong Huyền, ngươi muốn như thế nào?
Phong Huyền lạnh lùng nói:
- Tiện nhân, ngươi còn không cút tới đây cho ta?
Bà chủ nói:
- Phong Huyền, miệng của ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút, ta cũng đâu có nói sẽ gả cho ngươi? Cho dù ta hiện tại gả cho ngươi, ngươi cũng không có tư cách hô to gọi nhỏ với ta. Nếu ngươi muốn nói chuyện cũng bỏ đi, không nên tự tìm phiền phức, đừng trách ta mang hành vi nhu nhược của ngươi tại Đại Ma Thiên nói trước mặt mọi người, nếu ngươi không tin, lại mắng câu ‘ tiện nhân ’ thử xem xem!
Ánh mắt Phong Huyền xuất hiện một tia bất an, hắn giơ tay chỉ vào nàng, nói:
- Vân Tri Thu, ngươi làm chuyện không đáng mặt làm người sau lưng ta, chẳng lẽ còn không cho ta nói?
- Ta làm chuyện gì sau lưng ngươi?
Bà chủ hỏi một câu:
- Cũng tốt, ta hỏi ngươi, ta có từng gả cho ngươi chưa?
Câu đầu tiên đã làm Phong Huyền nghẹn lời, Phong Huyền tức giận nói:
- Nếu không phải vì ngươi, ta làm sao bị nhốt tại Đại Ma Thiên, vì cái gì nơi đây giăng đèn kết hoa? Không phải vì hoàn thành hôn lễ chưa xong lúc trước sao?
- Nơi này giăng đèn kết hoa, ngươi đã hỏi ta chưa?
Bà chủ khẽ lắc đầu, nói:
- Được rồi! Chúng ta cũng không cần phải tranh cãi việc này nữa. Hôm nay ta muốn ở trước mặt người trong thiên hạ, ta hỏi lại ngươi một câu, năm đó ta từng thất thân cho ngươi không?
Một nữ nhân ở trước mặt mọi người nói thất thân hay không thất thân là không nên, cũng rất khó nghe, dễ dàng chọc người khác chê cười. Hôm nay có những lời nàng không thể không nói, nhất định phải nói rõ trước người thiên hạ, bằng không trong thời đại người người phỉ nhổ nữ nhân thất tiết, nàng cũng muốn cho Miêu Nghị một câu trả lời, trả lại trong sạch cho Miêu Nghị. Chỉ có Phong Huyền ở trước mặt người trong thiên hạ nói những lời này, nếu không sau khi chuyện này chấm dứt muốn nói cũng không nói được, nàng tình nguyện bị mọi người chê cười cũng không muốn Miêu Nghị sau này gánh vách nhục nhã muôn đời.
Nàng có trong sạch hay không Miêu Nghị biết rõ nhất.
Tuy Phong Huyền không thể hoàn toàn khẳng định mình có chiếm thân trong sạch của bà chủ hay không nhưng nội tâm hắn biết rõ nhất, hắn chưa từng chiếm hữu nàng.
Không phải không muốn chiếm hữu, mà là vô cùng muốn chiếm hữu, lúc ấy cũng trong phiến sa mạc này, hắn chợt thấy một người con gái ăn mặc gợi cảm một mình nhảy múa dưới ánh trăng, nàng ngây thơ như tinh linh ánh trăng, hỗn hợp vũ mị không mất cuồng dã, uyển chuyển và dịu dàng, thân thể như ẩn như hiện, quả thật làm huyết mạch người ta sôi trào, đến nay hắn vẫn chưa quên.
Lúc ấy hắn muốn chiếm hữu nàng, sau khi kết bạn và biết rõ thân phận nàng nên hắn không dám lộn xộn, quan hệ với tiến triển ngày sau, hắn nhiều lần khó nhịn muốn âu yếm nàng, nàng bởi vì bối cảnh song phương và ân oán dây dưa nên không chịu ủy thân, ngây thơ muốn đạt được bối cảnh hai bên thừa nhận, cũng không trao thân cho hắn trước đêm động phòng.
Về sau đủ loại nguyên nhân, ngày xưa vào lúc sắp bái thiên địa, ai ngờ đột nhiên Vân Ngạo Thiên đánh tới, hắn muốn biến hỉ sự thành tang sự, thời gian cũng đã qua vài vạn năm.
Hắn nhớ mang máng thời điểm quen Vân Tri Thu, khi đó Vân Tri Thu còn trẻ, tu vi chỉ vừa mới bước vào Hồng Liên, vô cùng ngây thơ, vô cùng vui sướng, tính cách sáng sủa, nhiệt tình không bị cản trở, trên người mang theo tinh thần hăng hái bừng bừng, khóe miệng chưa bao giờ mất nụ cười, bộ dáng vĩnh viễn vô ưu vô lự, ưa thích nhảy múa trên đường đi, kim châu trên mép váy lắc lư theo bước chân nàng, tính cách tinh nghịch dễ thương.
Vân Tri Thu hôm nay thành thục, tính cách nội liễm không ít, cũng có vài phần đoan trang, người cũng xinh đẹp và phóng khoáng, Vân Tri Thu lúc trước là quả táo xanh, Vân Tri Thu hôm nay là quả đào mật chín mọng tỏa ra hương thơm mê người, bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn cắn một cái.
Hiện tại hắn đã hối hận, hối hận lúc trước không thể chiếm lấy thân thể của nàng. Nữ nhân này khi đó rất dễ dàng, nên hống nàng gạo nấu thành cơm rồi nói sau, lúc đó hắn cũng có cơ hội nhưng kiêng kị người sau lưng nàng nên không dám cưỡng bức, bỏ qua cơ hội thành thiên cổ hận.
Đối mặt bà chủ chất vấn, Phong Huyền thật sự muốn giận dữ nói có, như vậy nàng sẽ biến thành nữ nhân dâm đãng cả đời..
Nhưng mà bà chủ đã trải qua nhiều mưa gió nên kinh nghiệm xưa đâu bằng nay, nàng hỏi vấn đề ngay trước mặt nhiều người làm hắn kiêng kị ba phần. Bà chủ đã nói rất rõ ràng, nếu hắn dám nói xàm, nàng sẽ kể hành vi nhu nhược của mình lúc ở Đại Ma Thiên cho mọi người biết.
Hắn cũng sợ hậu quả khi dám vu oan cho nàng, vị kia ở Đại Ma Thiên giận dữ sẽ máu chảy thành sông, cũng là bóng mờ trong lòng hắn, trong lòng hắn biết rõ, nếu hắn dám làm bậy với bà chủ, vị kia ở Đại Ma Thiên đã sớm lấy mạng nhỏ của hắn.
Bà chủ nhìn thấu tâm tư hắn, thấy ánh mắt của hắn sợ hãi, trên mặt bà chủ xuất hiện thần sắc xem thường, đồng thời cố nén đau đớn. Không phải đau lòng vì Phong Huyền, mà là hối hận vì sao mình lúc trước lại vừa ý loại ngụy quân tử này chứ!
Cho dù Đại Ma Thiên đã cố ý cho nàng xem mặt nhu nhược của Phong Huyền, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy lại có chút lo lắng, thanh xuân vô tận của nàng đã lãng phí trên người Phong Huyền, hối hận cũng không thể vãng hồi!