Phi Thiên

Chương 1276: Lặng lẽ đến

Miêu Nghị cười ha hả, đây chỉ là lời khách sáo. Tinh linh nhìn như không có gì nhưng giá tiền rất đắt. Hắn cũng đến Thiên Phố xem giá cả, đây là thứ người bình thường không thể sử dụng.

Thấy đám người kia động tâm, Miêu Nghị nhanh chóng thay đổi chủ đề, chắp tay nói với bọn họ:

- Bốn vị ca ca, chúng ta cũng nên khởi hành.

Hồng Thiên ai nha một tiếng, hắn bất đắc dĩ, nói:

- Lão ngũ, rốt cuộc đi đâu?

- Đi rồi sẽ biết.

Miêu Nghị tiếp tục giữ bí mật, hắn chỉ cần mang đám người này đi là được.

Bọn họ phá không bay ra khỏi Tây Túc Tinh Cung.

Bốn lão yêu quái thường xuyên lui tới Tiểu Thế Giới nên không xa lạ gì, đến nửa đường, nhìn chung quanh. Phục Thanh nghi ngờ nói:

- Lão ngũ, ngươi mang chúng ta đi Lưu Vân Sa Hải sao?

- Quả nhiên nhị ca anh minh.

Miêu Nghị khen chẳng khác gì thừa nhận.

Phục Thanh kỳ quái nói:

- Lưu Vân Sa Hải có náo nhiệt đề mà xem? Chẳng lẽ là U Minh Long Thuyền?

Hắn vừa nói câu này, ánh mắt đám người chung quanh sáng lên. Rất có thể đấy, Miêu Nghị quen biết Vu hành giả, mà Vu Hành Giả là người hiểu rõ U Minh Long Thuyền, trước kia U Minh Long Thuyền xuất hiện đều liên quan đến Vu Hành Giả, bốn người bọn họ vô cùng chờ mong.

Miêu Nghị không trả lời thỏa đáng, vẫn nói câu kia:

- Đi rồi sẽ biết!

Mấy người nghe xong đành lắc đầu, cũng nén lòng hiếu kỳ xuống, Ưng Vô Địch nói:

- Nói đến Lưu Vân Sa Hải, nơi này có một chuyện náo nhiệt, nghe nói Vân Ngạo Thiên thả đứa cháu trai bảo bối bị giam mấy vạn năm của Phong Bắc Trần ra ngoài. Đứa cháu trai này sắp cưới cháu gái Vân Ngạo Thiên, các ngươi nghe nói chuyện này không?

Hồng Thiên gật đầu nói:


- Nghe nói qua, xem ra Vân Ngạo Thiên không thể lay chuyển cháu gái của mình! Hai nhà này chuẩn bị kết minh sao? Nếu hai nhà này kết minh với nhau, sợ rằng những nhà khác phải lo lắng rồi.

Hùng Uy hừ lạnh, nói:

- Kết minh cũng tốt, không kết minh cũng được, chuyện chó cắn chó liên quan gì đến chúng ta?

Miêu Nghị không nói một lời, mặt không đổi sắc.

Đến bên trong Lưu Vân Sa Hải, đám người bọn họ đáp xuống khu vực hoang vắng xa lạ, nhìn chung quanh vắng vẻ hoang tàn, Hồng Thiên nói:

- Lão ngũ, đáp xuống đây làm gì?

- Mấy vị ca ca nên dịch dung thay đổi trang phục ở đây, sợ bị người ta nhận ra.

Miêu Nghị dứt lời cũng mang mặt nạ đắp lên mặt mình.

Bốn túc chủ im lặng nhìn nhau, cũng không biết tên này muốn làm gì, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo, bắt đầu dịch dung.

- Mấy vị ca ca chờ ở đây một lát, ta đi rồi trở về.

Miêu Nghị dứt lời, một mình phá không bay đi.

Sau khi tới gần biên giới khu vực hạch tâm Lưu Vân Sa Hải, Miêu Nghị đáp xuống một gốc cây dừa rừng lớn chừng mười người ôm, hắn gõ vào thân cây.

Hạt cát vàng dưới đất lún xuống, một cửa động xuất hiện, Miêu Nghị lách mình đi vào bên trong.

Miêu Nghị không lạ lẫm cứ điểm Oa Phong tại Lưu Vân Sa Hải, hắn còn biết hang ở Oa Phong ở nơi nào.

Chuyện Oa Phong làm Dương Khánh đau đầu, hôm nay Oa Phong liên kết với Tiên quốc cũng không phải bí mật, không thể tiếp tục ăn cướp, một khi có việc người ta sẽ đi tìm Tiên quốc, không thể nuôi không nhiều nhân mã như vậy.

Lần này Miêu Nghị trở lại, Dương Khánh đề nghị chặt đứt quan hệ với Oa Phong nhưng Miêu Nghị không đáp ứng, hắn cho Oa Phong tiếp tục ăn cướp tại Lưu Vân Sa Hải, tuy không giương cờ hiệu Oa Phong nhưng lại đổi thành thổ phỉ.

Miêu Nghị không quan tâm Oa Phong có thể cướp bao nhiêu, hắn chỉ muốn bố trí thám tử trong Lưu Vân Sa Hải, những thám tử này chỉ nhìn chằm chằm một người, nữ nhân trong khách sạn Phong Vân! Hắn muốn tùy thời nắm giữ hướng đi bên phía Lưu Vân Sa Hải, không thể bỏ qua hứa hẹn với người ta.

Đương nhiên không thể nói lời này với người khác nhưng sự thật rất tàn khốc, đối với ‘ đại nhân vật ’ như Miêu Nghị mà nói, Oa Phong chính là quân cờ, ta bảo các ngươi làm gì, các ngươi phải làm gì, nếu không không cần phải tồn tại.

Sau khi đi vào hang ổ Oa Phong, hắn nhìn thấy toàn gia Trình Diệu Uy, cũng không biết Miêu Nghị đột nhiên giá lâm muốn làm gì.

Miêu Nghị trực tiếp ra lệnh cho Trình Diệu Uy:


- Tìm cho ta một nơi đặt chân gần khách sạn Phong Vân, nơi đó có thể quan sát khách sạn Phong Vân.

Lời này làm Trình Diệu Uy hãi hùng khiếp vía, vị này đã từng vì khách sạn Phong Vân mà huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải một lần, hôm nay lại muốn làm gì?

Hắn cũng không hỏi nhiều, xảy ra chuyện lần trước là vì cứu Trình Diệu Uy hắn, người ta có thể làm như vậy, bản thân mình còn có thể làm gì, tự nhiên phải làm thỏa đáng, hắn phải nhanh chóng tìm nơi cho Miêu Nghị đặt chân.

Đây là chỗ tốt khi nuôi đám thổ phỉ trong Lưu Vân Sa Hải, chỉ cần nói một câu đã có người hoàn thành mọi việc giúp mình.

Miêu Nghị không dừng lại nơi đây, hắn tới vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ dặn dò Trình Diệu Uy vài câu mà thôi.

- Đương gia, đại nhân muốn làm gì? Tại sao phải nhìn chằm chằm khách sạn Phong Vân? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Sau khi tiễn Miêu Nghị, Vũ Quần Phương cất tiếng hỏi thăm.

Trình Diệu Uy thở dài, nói:

- Ai! Chúng ta có thể lựa chọn sao? Làm theo là được. Đúng rồi, bảo người phía dưới thu liễm một chút, tạm thời không nên đi ra ngoài, lát nữa ta sẽ nói với ngươi sau.

Trình Ưng Vũ đứng bên cạnh, nói:

- Hiện tại đại nhân là một trong năm túc chủ Tinh Túc Hải! Có cái gì phải sợ.

- Ngươi biết cái gì? Hiện tại hắn đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, sóng đánh người đứng đầu!

Vũ Quần Phương vỗ ót hắn một cái.

Trình Ưng Vũ xoa xoa ót của mình, khinh bỉ nói:

- Không biết là ai lúc trước khuyên ta gả cho người đó.

Mấy người Trình gia đều nhìn sang Vũ Quần Phương, hắn xấu hổ, thẹn quá hoá giận véo con gái hai cái, vừa véo vừa mắng:

- Thứ không tim không phổi, nương của ngươi khổ tâm vì ai?

Cách khách sạn Phong Vân chừng ngàn mét, trong một gian phòng địa thế tương đối cao, Miêu Nghị dẫn bốn lão yêu tới nơi đây, gõ cửa.

Cánh cửa chỉ mở hé một khe nhỏ, người bên trong cảnh giác nhìn bọn họ:

- Tìm ai?

Miêu Nghị lấy một đĩa ngọc ra, là Trình Diệu Uy tự tay viết đưa vào khe cửa.

Đối phương cầm đĩa ngọc lên xem liền mở cửa cho bọn họ đi vào, hắn cũng đóng cửa rời đi, chẳng khác gì mang gian phòng này tặng cho bọn họ.

Bên trong đã quét dọn một lượt, không có đồ vật gì ẩn nấp, bốn lão gia hỏa nhìn đông lại nhìn tây, Miêu Nghị đẩy cửa sổ ra nhìn chằm chằm vào khách sạn Phong Ân, ánh mắt lạnh lùng.

Còn hai ngày nữa là đến tháng chín, cũng biết hai ngày sau là ngày Phong Huyền đón dâu, hắn cũng không vội vã đi tìm bà chủ, hắn muốn chờ tại nơi này.

Tuy hắn đã chuẩn bị không tiếc trả giá lớn, chuẩn bị náo long trời lở đất cũng phải mang bà chủ đi nhưng hắn cũng cần một lý do, một lý do đáng cho hắn tan xương nát thịt.

Cho nên hắn chờ ở nơi này, chờ đến ngày đó, hắn muốn xem bà chủ có đi với Phong Huyền hay không, nếu như bà chủ cùng đi với Phong Huyền, như vậy hắn sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng xem như chưa đến nơi này, cũng xem như chưa từng gặp bà chủ, nàng cứ theo gió bay đi.