Phục Thanh lấy làm lạ hỏi:
- Lúc đi mất gần một tháng, đi qua bốn tinh môn mà sao lúc về chưa tới nửa tháng, chỉ qua hai tinh môn?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Đã bảo là tinh môn không ngừng biến đổi, khi không bắt kịp lúc thích hợp thì xuyên qua tinh môn một trăm lần cũng bình thường.
Một đám lão yêu quái im lặng, không biết Miêu Nghị nói thật hay giả. Có một điều bọn họ tin, bằng vào năng lực của họ muốn lại đi đại thế giới là điều không thể, ước chừng kêu tiểu tử này dạy cho cách tính đường cũng chỉ là mơ.
Tìm đúng vị trí Tinh Túc Hải rồi một đám người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xông vào Tinh Túc Hải, đáp xuống vị trí đã xuất phát. Trên quảng trường ngoài cung điện cổ xưa Tây Túc Tinh cung. Mọi người bước nhanh lên bậc thang cung điện, đẩy cửa vào.
Ưng Vô Địch mới lôi Hùng Uy ra thì Lệ Phong đã chạy nhanh tới, thấy bộ dạng của Phục Thanh và Ưng Vô Địch, Hùng Uy sợ hãi hùng thì giật mình hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy đại nhân?
Phục Thanh phất tay nói:
- Không có gì, chỉ bị sét đánh một cái, việc này nói rất dài dòng, lát ta sẽ kêu Thanh Phong kể cho ngươi nghe, bây giờ không sao rồi.
Phục Thanh nhìn hướng Miêu Nghị:
- Miêu Nghị, mau chữa cho lão đại đi.
- Cái đó...
Miêu Nghị ngại ngùng nói:
- Vết thương của lão đại tạm thời không đáng lo, chúng ta có nên chia đồ đã cướp trước không? Chia xong rồi chữa cũng không muộn.
Miêu Nghị không muốn nói thật, Hùng Uy trúng độc không sâu, chỉ tạm thời ảnh hưởng cảm xúc, thời gian càng lâu thì Hùng Uy bằng vào tu vi của bản thân có thể tự lành, không cần hắn chữa trị.
Mấy người nhìn nhau, toàn là người thông minh nên rất rành ý đồ của Miêu Nghị. Hắn đang sợ chịu thiệt lúc chia đồ nên giữ lại đường lui có thể ức chế mọi người.
Phục Thanh khịt mũi:
- Tiểu tử nhà ngươi đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, yêu tộc chúng ta không có bụng dạ gian xảo nhiều như nhân loại các ngươi.
Miêu Nghị cười nham nhở:
- Ta không thích nghe lời này của nhị đương gia. Không biết lúc trước là ai bỏ đá xuống giếng, thừa dịp chai Tiên Nguyên đan bay bảy. Tục ngữ nói ngã một lần khôn ra một chút, ta không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng người. Lõa đừng nói mìn hquá vĩ đại, ta chưa quên chuyện bị lão hố. Chúng ta hãy tiểu nhân trước rồi quân tử sau đi, gia không ngại cảnh cáo trước, gia dám tìm các ngươi tức là gia đã có hậu chiêu, các ngươi tốt nhất đừng làm trò vặt gì. Hơn nữa chúng ta tính rõ ràng đâu ra đấy đều có lợi cho mọi người. Về sau còn cơ hội hợp tác nữa, nếu thích hợp thì chúng ta lại đi đại thế giới làm mẻ lớn.
Mấy lão yêu quái nhìn nhau.
Phục Thanh phất tay nói:
- Đừng nói mấy lời vô dụng đó, chia đi, chia y như đã bàn từ trước, mọi người đều lấy tiên quả ra đi.
Phục Thanh đổ ra một đống trước, thật là tuôn như suối, may mắn trong điện trống trải và đủ lớn.
Một đống tiên quả đổ ra, trong đại điện tràn ngập mùi thơm, tia sáng trong điện cũng rực rỡ hơn, cũng vì trong thịt quả lấp lóe ánh sáng bảy sắc.
Lệ Phong ở lại trông nhà không đi đại thế giới thêm kiến thức, lúc này tròn xoe mắt, líu lưỡi, đã mở rộng tầm mắt.
Đám người Ưng Vô Địch cũng giũ hết tiên quả trong túi ra.
Miêu Nghị đổ hết đống đồ ra, tiên quả tốt xấu lẫn lộn chất đống thành núi trong đại điện. Vẫn câu cũ, hên cung điện đủ lớn không thì chẳng chưa hết nổi.
Hồng Liên tặc lưỡi kinh thán:
- Không biết đống này tổng cộng bao nhiêu.
Miêu Nghị nói:
- Ta có tính rồi, trung bình một thân cây khoảng ba trăm trái, vạn cây thì ít nhất cũng ba trăm vạn trái cây.
Miêu Nghị cười nói với mấy người:
- Vì nghiệm chứng lời ta nói có chính xác không, mọi người hãy kiểm tra trữ vật giới chỉ của mình coi có ai lén giấu không?
Mấy liếc xéo hắn.
Ưng Vô Địch đen như cục than nói:
- Ngươi muốn điều tra đồ của chúng ta? Tiểu tử, ngươi đừng quá đáng, nếu chúng ta cố ý muốn đen ngươi thì bảo đảm một trái cây ngươi cũng không mang đi được!
Miêu Nghị khoe ra trữ vật giới chỉ trên ngón tay mình:
- Ta cũng cho mọi người xem xét, các người đâu bị tổn thất gì.
- Bỏ đi.
Phục Thanh lên tiếng điều hòa:
- Một mình hắn lăn lộn đến trình độ này đã không dễ dàng, không cẩn trọng chút thì khó sống tới bây giờ, hãy hiểu cho tâm tình của hắn. Hắntìm chúng ta hợp tác nhưng lo lắng mình cô độc sức mỏng sẽ chịu thiệt. Cứ cho hắn xem đi, tiểu tử này luôn đề phòng chúng ta.
Ưng Vô Địch hừ lạnh. Phục Thanh dẫn đầu, mấy người gom lại lục tục tháo trữ vật giới chỉ trên ngón tay xuống cho Miêu đại động chủ kiểm tra.
Ai biết khi đưa đồ qua Miêu Nghị xì cười:
- Đùa thôi, đừng để bụng, sao có thể thật sự kiểm tra đồ của các người? Mấy vị đều là lão tiền bối, sao ta không tin tưởng được? Cất đi, cất đi.
Không kiểm tra? Phục Thanh nghi ngờ hỏi:
- Chắc không phải tiểu tử nhà ngươi có tật giật mình lén giấu nhiều đồ đi? Mới rồi thấy ngươi đổ ra ít trái nhất.
- Này lão nhị, làm ơn đừng oan uổng ta được không? Đó là vì tu vi của ta không bằng các người, không hái nhanh, nhiều bằng các người.
Miêu Nghị lấy trữ vật giới chỉ của mình xuống:
- Nếu không tin thì cho ngươi kiểm tra đây.
Phục Thanh nghi ngờ nhân phẩm của Miêu Nghị nhưng cuối cùng phất tay nói:
- Thôi, chúng ta không mưu mô nhiều như ngươi, tội gì so đo với ngươi. Chia đồ đi.
Chia thế nào? Chia thành năm hàng ngang, trạng thái của Hùng Uy không ổn nên Kim Quang thay thế.
Mọi người luân lưu lên, Miêu Nghị bắt đầu trước, tất cả giám sát. Miêu Nghị hút một trăm trái trước mắt bao người, rồi tới Kim Quang, Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Hồng Thiên, mỗi người luân lưu hút một trăm trái, cứ lặp lại như vậy.
Ban đầu mọi người đều chọn tiên quả chín trước bỏ vào túi, đây là Miêu Nghị làm gương trước, mấy vị khác bắt chước theo, không ai muốn chịu thiệt.
Mỗi người cầm khoảng hai mươi vạn trái, hầu như lục lọi hết các trái cây, đã không còn trái chín.
Sau đó mọi người chọn những trái nửa chín, chọn xong thì chuyển sang kiếm cái nào to, cuối cùng chỉ còn chút ít vỏ xanh nhỏ xíu, nhưng không ai bỏ qua nó.
Chọn cả ngày mọi người mới chai xong tiên quả. Đúng như Miêu Nghị đã tính, thật sự là gần ba trăm vạn tiên quả, mỗi người chia khoảng sáu mươi vạn trái.
Thu hoạch phong phú, mọi người hết sức vui mừng.
Miêu Nghị cầm một trái nửa chín, một trái nhỏ xíu da xanh. Miêu Nghị nếm trái nửa chín, chua chết, không uổng là tiên quả, chau đến khó nuốt trời. Nếm trái vỏ xanh, đắng ghét muốn rớt lưỡi.
Dù khó nuốt trôi thì Miêu đại động chủ kiên trì nhai, mặc kệ mùi vị thế nào thì linh khí ẩn chứa bên trong là thật, ước chừng vỏ da xanh cũng tính là một viên Tiên Nguyên đan, không thể lãng phí.
Phục Thanh ở một bên chai tiên quả của mình cho Lệ Phong và Thanh Phong. Cho mỗi người năm vạn trái chín, mười vạn trái không chín, tương đương với chia một nửa số tiên quả mình có được cho hai người.
Phục Thanh đen như mực kiểu tóc nhím nghiêm trang dặn dò Lệ Phong và Thanh Phong:
- Các ngươi giữ lại cho mình dùng, đừng ban xuống dưới, nếu truyền ra thì rắc rối. Ăn xong giữ hột lại, khi luyện chế Tiên Nguyên đan sẽ cần dùng.