Miêu Nghị quay đầu kêu gọi:
- Tạm gác chuyện đó sang một bên đi, lấy tiên quả trong Hạnh viên trước đã rồi nghĩ cách ra ngoài.
Cả đám người như sói như cọp vào vào trong Hạnh viên.
Một đám người kéo đến ăn cướp, không quan tâm có làm hư cây hạnh không, miễn dùng kiềm kéo gì đó.
Đám người Phục Thanh tản ra, giang hai tay, trái cây treo đầy trên cành bị kéo giật rớt lộp bộp không ngớt, đó là tiếng tiên quả bị thi pháp cưỡng ép hái khỏi cành cây, thanh âm như đốt pháo. Xem động tĩnh thì người tu vi thấp không thể cưỡng ép hái xuống được.
Hàng đống trái bị hái xuống bay lên trời, một đám người phất tay áo thu vào trữ vật giới chỉ.
Đám người này không cần biết tiên quả chín chưa, xanh, nửa xanh nửa trắng, hồng, lớn, nhỏ, hái hết, ngay cả trái non mới nhú cũng không tha.
Chốc lát sau tiên quả trên vạn gốc tiên hạnh trong Hạnh viên đều bị hại, bị hái sạch sẽ, thậm chí...
Miêu Nghị quét mắt xung quanh, cơ mặt co giật hỏi:
- Các người bị điên sao? Làm gì vậy?
Đám lão yêu quái Phục Thanh hái trái xong thì thôi đi giờ còn bứng luôn cả cây nhét vào túi thú.
Hồng Thiên nhai tiên quả, vừa nếm mùi vị vừa ngọng nghịu nói:
- Không thể đến uổng công được, mang chút cây tiên về trồng.
Những người khác gật gù.
Phục Thanh phất tay nói:
- Mọi người tăng tốc đi, có thể mang bao nhiêu về được hay bấy nhiêu.
Miêu Nghị bản năng chửi tục:
- Đệt...
Miêu Nghị phát hiện đám người này đen thật, giết người của người ta, trộm trái cây của người ta thì thôi đi còn nhổ luôn cả cây, không buông tha cây ăn quả của người ta.
Miêu Nghị cũng không muốn uổng công, hắn la lên:
- Cho ta mấy người bị giết!
Đám lão yêu quái lập tức ném các xác chết ra, bọn họ có hứng thú với cây tiên nâng cao tu vi hơn. Miêu Nghị lao tới lột đồ đạc trên người thiên binh thiên tướng xuống.
Bên Miêu Nghị nhanh chóng làm xong, đám lão yêu quái chưa dừng tay vẫn nhét vào trữ vật giới chỉ, không cần biết mang về rồi cây có sống nổi không, làm như nhà quê chưa từng thấy đồ tốt. Mảng lớn vườn trái cây thật sự bị bọn họ hủy một nửa.
Miêu Nghị buộc phải thúc giục:
- Các người mau lên đi, một vừa hai phải thôi, chờ viện binh đến khi đó muốn chạy cũng không thoát.
Phục Thanh kêu gọi:
- Thôi bỏ, tất cả rút tay lại đi!
Cả đám nhanh chóng tập hợp bay nhanh về hướng lối vào linh đảo, nhưng đã bị mây mù phong tỏa.
Miêu Nghị huơ thương dốc hết sức ném mạnh.
Bùm!
Một sức mạnh bắn ra từ mây mù cuồn cuộn đẩy Miêu Nghị thụt lùi mấy bước.
Miêu Nghị quay đầu kêu:
- Tu vi của ta không đủ, các ngươi thử xem?
Phục Thanh lắc đầu nói:
- Ta đã thử rồi, không được.
Ưng Vô Địch, Hồng Thiên nhanh chóng ra tay, tấn công điên cuồng. Nhưng vô ích.
Mấy người thử tấn công dồn dập bốn phía, thậm chí đào đất coi thử, kết quả phát hiện bốn phương tám hướng, hoặc lên trời hoặc xuống đất đều không ra được, bị nhốt chết tại đây.
Đám người nôn nóng.
Hồng Thiên trầm giọng nói:
- Cướp nhiều đồ như vậy nếu không ra được chẳng phải là sẽ chờ chết tại đây?
Miêu Nghị cũng sốt ruột nói:
- Mọi người tập trung lại cùng nhau công kích một điểm xem?
Phục Thanh nói:
- Vô dụng, tất cả có phát hiện gì không? Lực bắn ngược là sức mạnh của chính chúng ta. Tức là chúng ta đánh mạnh bao nhiêu thì lực bật lại lớn bấy nhiêu, nếu hợp sức công kích vào một điểm không chừng sẽ làm bản thân bị thương.
Nghe Phục Thanh nói thế Miêu Nghị cảm giác hơi giống tình hình trong bảo tháp Linh Lung. Miêu Nghị thử lao đến cửa thi triển Tinh Hỏa quyết, không cưỡng ép thi pháp chống cự mà từ từ thò tay vào mây mù cuồn cuộn. Rất nhanh Miêu Nghị phát hiện có lực kéo to lớn muốn xé nát cánh tay của hắn ra.
Miêu Nghị ăn đau nhanh chóng rút tay về, đau đớn vùng tay liên hồi.
Ưng Vô Địch nhíu mày nói:
- Hiện tại bị tiểu tử ngươi hại chết. Ngươi không rõ ràng tình hình trong này mà dám mang chúng ta xông vào, giờ làm sao đây?
- Lão tam, bây giờ nói những điều này không có nghĩa gì, nghĩ cách ra ngoài mới là quan trọng.
Phục Thanh nhìn quanh bốn phía:
- Đã là trận pháp thì chắc chắn có mắt trận, chắc trận pháp của tiên giới cũng không ngoại lệ, tìm đến mắt trận là được. Mọi người mau đi khắp nơi tìm xem mắt trận ở đâu?
- Chờ chút!
Miêu Nghị giơ tay ngăn cản, triệu ba người Thổ Địa Chu Khánh Chi ra khỏi túi thú, giải trừ cấm chế trên người bọn họ. Miêu Nghị phát hiện hơi rắc rối, hắn đang định thi triển Tinh Hỏa quyết phá giải thì Ưng Vô Địch hiểu ý của hắn nên nhanh chóng giải phần nhỏ cấm chế cho ba người, vì đó là cấm chế mà Ưng Vô Địch làm ra.
Ba người hoàn hồn lại, Chu Khánh Chi nhìn Miêu Nghị chằm chằm, run giọng hỏi:
- Ngươi bị điên sao? Ngươi có biết nơi đây là đâu không?
Miêu Nghị cầm thương chỉ vào Chu Khánh Chi:
- Nói đi, làm sao ra khỏi đại trận?
Chu Khánh Chi giật nảy mình, cắn răng bảo:
- Nếu ta nói thì ngươi cũng sẽ không thả ta đi!
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Nói thì ta sẽ cho chết nhanh, nếu không sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Ngực Chu Khánh Chi phập phồng nói:
- Giết ta rồi các ngươi cũng đừng hòng trốn, các ngươi không trốn ra được!
Phập!
Miêu Nghị đâm vào tim Chu Khánh Chi, gã há to mồm ôm ngực chảy máu ròng ròng, mắt tràn đầy khó tin. Chu Khánh Chi vốn định cò kẻ mặc cả xem có thể nhặt về cái mạng không, ai ngờ đối phương không chút khách sáo.
Miêu Nghị quay đầu hỏi hai thần nhân giáp vàng khác:
- Các ngươi nói hay không?
Một thần nhân giáp vàng tuyệt vọng lắc đầu nói:
- Hễ Sơn thần đại nhân mở ra đại trận phong cấm đóng lại linh đảo thì chính Sơn thần đại nhân cũng bị nhốt. Người bên trong không có cách nào ra ngoài, trận này vốn dùng để đối phó kẻ trộm, trừ phi Thiên Đình phái người đến mở ra.
Miêu Nghị đá bay Chu Khánh Chi, rút thương chĩa vào cổ họng thần nhân giáp vàng khác:
- Mắt trận của đại trận ở đâu?
Người đó quay đầu chỉ vào cái gương ngọc tím giống con mắt lơ lửng giữa không trung:
- Thiên nhãn, thiên nhãn là mắt trận!
Phục Thanh đột nhiên lên tiếng:
- Thiên nhãn phát ra ánh sáng trắng chiếu vào chúng ta là có ý gì?
Thần nhân giáp vàng trong cơn khủng hoảng nơm nớp lo sợ nói:
- Thiên nhãn trực tiếp liên thông Thiên Đình, Thiên Đình đang nhìn các ngươi, những gì các ngươi làm đều rơi vào pháp nhãn của Thiên Đình. Các ngươi đầu hàng đi, các ngươi chạy không thoát, đầu hàng có lẽ còn có thể bảo vệ mạng sống.
Đám người Miêu Nghị nhìn nhau, tức là ngay từ lúc bắt đầu đánh thì Thiên Đình biết tin tức rồi, hiện tại đã phái người đến đối phó bọn họ.
Ưng Vô Địch khịt mũi:
- Đầu hàng?
Sự việc đến mức này dù có đầu hàng sống sót cũng khó chịu hơn là chết.
Ưng Vô Địch bình tĩnh hỏi:
- Hai ngươi xác nhận không có cách khác có thể ra ngoài?
Ẩn ý trong câu nói làm hai thần nhân giáp vàng sống lưng lạnh lẽo.
Trong đó một người xin tha:
- Đừng giết chúng ta, giữ chúng ta lại không chừng còn có thể làm con tin.
Phập! Phập!
Ưng Vô Địch đột nhiên ra tay xé đứt cổ hai người.
Ưng Vô Địch nói với cả nhóm:
- Chắc bọn họ không biết, nếu thật sự có cách ra ngoài thì lúc trước chúng ta truy sát cả đám cũng không đến mức không có đường trốn.