Phi Thiên

Chương 125: Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội (4)

Đi xuống ghế đá, Miêu Nghị thi pháp khu trừ hơn nửa hàn khí u minh trong cơ thể Bì Quân Tử, cũng không thanh trừ hoàn toàn để ngừa ngộ nhỡ.

Bì Quân Tử hóa về nguyên hình là chuột nằm dưới đất, chậm rãi mở hai mắt ra tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị, trong mắt ẩn giấu vẻ cười khổ. Mãi đến hiện tại y cũng không hiểu được rốt cuộc đối phương sử dụng pháp thuật đáng sợ gì.

Trên người bạch quang chợt lóe, lại biến thành hán tử gầy gò, vẻ mặt gian xảo, hai hàng ria hình chữ Bát kia.

Thân thể co rút giãn ra, lảo đảo lắc lư đứng lên, đối mặt Miêu Nghị hành lễ nói:

- Đại tiên.

Miêu Nghị khẽ vuốt cằm nói:

- Đã qua hai tháng rồi, nói cho ta biết địa chỉ cụ thể của Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội.

- Đã qua hai tháng rồi sao?

Bì Quân Tử thất kinh, không nghĩ tới mình hôn mê lâu như vậy, thấy ánh mắt lạnh lùng của Miêu Nghị nhìn tới, trong lòng run rẩy, không dám giấu diếm, lập tức ngồi chồm hổm dưới đất, lấy ngón tay vẽ bản đồ trên mặt đất, chỉ rõ địa điểm.

Sau khi Miêu Nghị yên lặng chú ý ghi nhớ, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một bộ cẩm y hoa phục, đổi bộ quần áo đen của Đông Lai động trên người mình, một chiếc ngọc quan bó búi tóc, giắt một viên yêu đan ở bên trong đai lưng.

Cẩm y ngọc quan, trên tay mang bốn chiếc nhẫn trữ vật, lại thêm khí thế động chủ được bồi dưỡng ra ở Đông Lai động, thoạt nhìn đúng là có dáng vẻ lai lịch bất phàm.

Miêu Nghị giang hai tay xoay một vòng hỏi:

- Ngươi thấy ta như vậy đi phó hội có được không?

- Đại tiên phong độ tiêu sái, khẳng định không thành vấn đề!

Bì Quân Tử gật đầu liên tục, lại hỏi:

- Không biết đại tiên lấy loại thân phận nào phó hội?


- Biểu đệ của Ngũ Hoa phu nhân có được chăng?

- Đại tiên anh minh!

Bì Quân Tử ngoài mặt tâng bốc một câu, trong lòng xem thường, yếu ớt hỏi:

- Tiểu nhân theo đại tiên cùng đi, có phải cũng nên sửa sang y quan một chút hay không?

Giơ hai cánh tay bị sợi xích sắt xuyên qua lên, dường như đang nhắc nhở Miêu Nghị giải trừ ước thúc giúp y, nếu không y cứ đi ra ngoài như vậy nhất định sẽ lộ tẩy.

Miêu Nghị xem thường nói:

- Ngươi không cần đi, một mình ta đi là được!

- Hả!

Bì Quân Tử thất kinh:

- Một mình đại tiên đi sao?

Y còn tưởng rằng Miêu Nghị đang nói đùa, không biết tình huống thế nào cũng dám một mình xông vào, không khỏi cũng quá to gan.

Miêu Nghị không cần phải giải thích với y nhiều như vậy, giơ tay lên chậm rãi vỗ xuống đầu vai của Bì Quân Tử.

Lại tới rồi...

Bì Quân Tử trong lòng sợ hãi, trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn tay của đối phương vỗ xuống đầu vai của mình, nhưng lại không dám phản kháng.

Không ngoài dự đoán của y, sau vai có thứ gì đó đâm mình một cái, cỗ hàn khí u minh kinh khủng kia nhanh chóng rót vào trong cơ thể mình, trong nháy mắt làm cho ý thức của mình rơi vào trạng thái mơ hồ.

Bì Quân Tử lại ngã xuống đất lần nữa, không có sự duy trì của pháp lực, trên người lóe lên bạch quang, lại hiện ra nguyên hình.


Một con ‘tiểu tử’ nằm trên ngón tay của Miêu Nghị chấn đôi cánh bay lên rơi trên người của Bì Quân Tử.

- Nếu như mang ngươi đi theo, địa phương ngươi có thể động chân động tay quá nhiều, chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao!

Miêu Nghị liếc mắt nhìn Bì Quân Tử, xoay người gọi Hắc Thán cùng nhau rời đi.

Về phần Bì Quân Tử, dưới tình huống chuyện chưa giải quyết xong còn có giá trị lợi dụng, Miêu Nghị sẽ không giết y, nói không chừng quay đầu lại tìm y có tác dụng, vì thế lưu lại một con ‘tiểu tử’ để ý y, làm cho y thủy chung bảo trì trạng thái không thể tỉnh lại này là được.

Nếu như Bì Quân Tử dám lừa hắn, hại hắn không về được, sau một thời gian dài, ‘tiểu tử’ đói bụng rồi sẽ lấy Bì Quân Tử làm thức ăn.

Một khi bị ‘tiểu tử’ xem là thức ăn, cho dù Bì Quân Tử còn sống cũng không khác biệt mấy so với chết, ‘tiểu tử’ càng ăn y càng không tỉnh lại, có thể một mực ăn sống y đến hết mới thôi.

Một chuột tinh lớn như vậy, đủ cho ‘tiểu tử’ ăn rất lâu.

Miêu Nghị ra khỏi động phủ phóng người lên ngựa, cưỡi Hắc Thán tung vó chạy đến đỉnh núi phía sau, đi một vòng quan sát địa hình bốn phía.

Tiến hành so sánh với bản đồ của Bì Quân Tử vẽ ra, sau khi xác nhận lộ tuyến đi tiếp, ngồi trên Hắc Thán cấp tốc lao đi, bốn vó mạnh mẽ đạp một cái, chở Miêu Nghị trực tiếp phi ra ngoài trăm thước, nhảy mấy cái đã tới chân núi, nhanh chóng vội vàng mà đi.

Bì Quân Tử cho rằng Miêu Nghị sẽ không dám đi tới Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội không quen thuộc một mình, thế nhưng đối với Miêu Nghị mà nói không có vấn đề dám hay không, chỉ có vấn đề được hay không.

Năm ấy khi hắn mười bảy tuổi, ở dưới tình huống không có bất kỳ nắm chắc gì, đã dám xông vào Vạn Trượng Hồng Trần đi mạo hiểm.

Hôm nay đã có lệnh bài của Bích Du thủy phủ trong tay, lại càng không biết sợ.

Hắn thậm chí ngay cả Hắc Thán cũng không bỏ đi, cứ như vậy quang minh chính đại cưỡi long câu trực tiếp đi phó hội, lá gan không phải là lớn bình thường.

Ở trong mắt của người khác, loại chuyện như vậy có lẽ đáng để suy tính cẩn thận hơn một chút, chỉ dựa vào một tấm lệnh bài của Bích Du thủy phủ chưa chắc đã có thể thuận lợi xông vào. Hơn nữa hắn cưỡi long câu đi cũng càng dễ dàng bại lộ thân phận, thật sự là quá nguy hiểm.

Thế nhưng Miêu Nghị lại không nghĩ như vậy, hắn cho rằng, có lệnh bài trong tay là có thể đi thử xem một chút, ngộ nhỡ thất bại, có Hắc Thán làm cước lực, có năng lực chạy trốn, yêu tu cấp Thanh Liên bình thường chưa chắc đuổi kịp cước lực của Hắc Thán, chạy không thoát rồi hãy tính tiếp.

Có hai điều kiện này, đối với tính tình của Miêu Nghị mà nói đã đủ cho hắn đi mạo hiểm.

Loại người như hắn không phải là sợ đầu sợ đuôi, theo hắn thấy, không có chuyện suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có chuyện cần hay không cần và làm hay không làm. Trên đời này không có chuyện tuyệt đối chắc chắn, chuyện gì cũng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như chuyện mà dựa vào suy nghĩ đã có thể giải quyết, vậy cũng không cần làm chuyện gì rồi.

Theo hắn thấy, vấn đề rất đơn giản, lão tử lấy ở đâu ra nhiều điều kiện như vậy để đảm bảo tuyệt đối chắc chắn? Đầu óc có bệnh sao?!

Sở dĩ nói tú tài tạo phản mười năm không thành, chính là nói người càng đọc nhiều sách, suy nghĩ vấn đề càng dễ dàng phức tạp hóa, càng nghĩ nhiều càng dễ dàng trước sợ sói sau sợ hổ, cuối cùng tất cả đều thành suy nghĩ viễn vông, không dám đi làm cái gì, cảm thấy cái gì cũng có nguy hiểm.

Miêu Nghị từ nhỏ đã không có đọc sách gì, từ nhỏ đã nuôi gia đình chính là phải hành động thực tế, bởi vì ôm quyển sách không nuôi được gia đình, phải động thủ đi làm mới có thể nuôi sống đệ đệ muội muội. Đợi đến khi lão Bạch lại dạy hắn đọc sách nhận chữ thì tính cách của hắn đã định hình rồi.

Lúc trước mọi người đều nói Tinh Tú Hải nguy hiểm, Diêm Tu cũng không ngừng khuyên hắn không nên tới, nhưng Miêu Nghị cho rằng mình không đi trêu chọc nhân vật lợi hại là được, huống chi còn có mấy tên thủ hạ nghe lệnh, lại có đám ‘tiểu tử’ trợ giúp, cộng thêm mình lại có nhu cầu bức thiết đến Tinh Tú Hải, tại sao không đến?