Phi Thiên

Chương 1247: Bán đắt như tôm tươi (Hạ)

Miêu Nghị nghiêm túc nói:

- Nhị tổng quản còn nhắc đến tiền nữa thì sau này chúng ta không dám lại đến.

Lan Hương gật đầu cười. Người ta đã nói là bày tỏ tấm lòng, nàng chỉ hỏi cho có, không nhất quyền đòi trả tiền, không nói cảm ơn. Lan Hương gật đầu với cung nữ dẫn đường bên cạnh, ra hiệu mang hai người ra ngoài.

Vừa ròi khỏi Thủ Thành cung Miêu Nghị liền lấy trữ vật giới chỉ ra nhìn xem đối phương cho bao nhiêu tiền. Một đống lớn, đếm kỹ thì một ngàn vạn Hồng Tinh, tính trung bình Bích Nguyệt Phu Nhân lấy năm mươi món cỡ hai mươi vạn Hồng Tinh, gấp đôi so với giá công khai.

Miêu Nghị đưa trữ vật giới chỉ cho Đức Minh Đạo Trưởng, người ta là chưởng quầy của Chính Khí tiệm tạp hóa, đồ ra vào phải ghi vô sổ.

Đức Minh Đạo Trưởng xem qua, không kiềm được khen:

- Phu nhân thật rộng rãi.

Lấy tiền này thì Đức Minh Đạo Trưởng yên tâm.

Miêu Nghị kêu:

- Đi, đi khu đông thành, bên kia còn có người rộng rãi hơn cả phu nhân.

Miêu Nghị dẫn Đức Minh Đạo Trưởng đi phủ thống lĩnh khu đông thành để gặp thống lĩnh Khấu Văn Lam.

Ý đồ tìm đến của Miêu Nghị đã quá rõ ràng, hắn mở ra mọt rương trang sức đặt trước mặt Khấu Văn Lam. Khấu Văn Lam sai người đưa trà cho hai người dùng, mình thì đứng trước cái hòm chậm rãi chọn lựa.

Khi Khấu Văn Lam thấy đống trang sức thì mắt sáng rực, còn lấy gương ra soi thử người mình, ghim cây trâm nữ lên đầu còn bày ra động tác yểu điệu như sen.

Quai hàm Miêu Nghị cứng ngắc suýt phun trà ra, rợn cả tóc gáy.

Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng không hẹn mà cùng đặt trà xuống bàn, hai người liếc nhau, không dám đụng vào tách tra,f ước gì ói ra nước trà đã uống.

Báo ứng! Miêu Nghị cười thầm trong bụng. Hoàng Phủ Quân Nhu có hai người theo đuổi dai như đỉa thế này, một người như gấu chó, một kẻ thì làm người ta nổi da gà. Nữ nhân kia sẽ khổ đây.

Khấu Văn Lam tỉ mỉ chọn năm món trang sức, quả nhiên gã giữ lời, nói đưa gấp đôi Hạ Hầu Long Thành thì đúng là trả gấp đô, năm món trang sức quăng ra một ức Hồng Tinh.

Ra khỏi phủ thống lĩnh khu đông thành, Miêu Nghị và Đức Minh Đạo Trưởng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhau. Hai người không nghĩ ra tại sao một nam nhân đẹp trai mà đi làm động tác không ra nam chẳng ra nữ.


Đi trên đường cái, Đức Minh Đạo Trưởng cảm thán rằng:

- Hạ Hầu thống lĩnh thì mkỗi tội tính tình hơi kém.

Ý là so với thống lĩnh khu đông thành thì Đức Minh Đạo Trưởng thà rằng giao tiếp với Hạ Hầu Long Thành, thật sự không chịu nổi người vừa rồi.

Miêu Nghị gật gù:

- Ừm!

Miêu Nghị ngẫm nghĩ thấy không đúng, mắng:

- Vị kia tốt hơn, tên khốn Hạ Hầu nợ chúng ta năm trăm vạn, hôm nay còn lấy không vài mkón trang sức, ta phỏng chừng có đi không về.

Đức Minh Đạo Trưởng lặng im, thở dài lắc đầu.

Hôm sau, một tấm biển vàng mới toanh do Bích Nguyệt Phu Nhân viết chữ treo trên cửa Chính Khí tiệm tạp hóa.

Còn treo thông báo báu vật trấn tiệm đã về hàng, hôm nay bắt đầu buôn bán.

Thông báo vừa ra, Chính Khí tiệm tạp hóa đông người tấp nập, người chưa từng thấy báu vật trấn tiệm thì chen chúc nhanh nhất.

Nhưng đồ mới bày ra giây lát tiểu nhị trong tiệm đã lớn tiếng tuyên bố:

- Các vị đừng chen nữa, hôm nay đã bán hết hàng!

Có khách bất mãn hét lên:

- Đùa gì vậy? Ta chờ mấy ngày, vừa đi vào đã không có, các ngươi làm cái quỷ gì?

- Mợ nó, chờ mấy ngày muốn mua một cái về cho bà nương vui vẻ, kết quả công cốc. Nói thẳng là khi nào có hàng đi, không rảnh cứ chờ ở đây hoài!

Tiểu nhị la lên:

- Một ngày chỉ bán ra năm món, nếu muốn thì ngày mai nhanh chóng xếp hàng!


Trong tiệm rộ lên tiếng mắng, có người tính tình kém thì gõ đồ trong tiệm kêu thùng thùng.

Tiểu nhị lớn tiếng nhắc nhở cảnh cáo:

- Các vị tốt nhất đừng gây sự, nếu để thiên binh chấp pháp tới thì không hay.

Đệ tử Chính Khí môn mày mò trong cửa hàng một thời gian thì dần có kinh nghiệm ứng đối.

Các cô nương Thiên Hương lâu nghe tin chạy tới rồi tay trắng quay về, tìm Từ ma ma tố khổ.

Từ ma ma hùng hổ chạy đến tìm Miêu Nghị:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi đã hứa với lão nương là có hàng sẽ báo cho ta biết trước!

Miêu Nghị khẽ thở dài:

- Hoàng Phủ Quân Nhu đi chưa? Không xác định nàng đã đi thì ta không dám kiếm ma ma.

Chích một câu không mềm không cứng làm Từ ma ma đuối lý câm miệng.

Cuối cùng Từ ma ma chơi xấu nói:

- Ta mặc kệ, cô nương của Thiên Hương lâu ta khi ra ngoài diễn xuất cần dùng, hôm nay ngươi phải bán cho ta vài món!

- Được rồi, Từ ma ma đã nói đến mức này thì ta còn có lời gì để nói. Nhưng có chuyện ta thanh minh trước, ma ma không thể khoe ra ngoài là đi cửa sau mua.

- Biết biết, yên tâm, sẽ không nói.

Miêu Nghị thở dài, bày ra hai mươi món cho Từ ma ma chọn, chỉ giới hạn năm cái, nói là hàng tạm thời chỉ có bấy nhiêu nên mới bán giới hạn.

Từ ma ma chọn năm món, bỏ lại tiền, thỏa mãn rời đi.

Cửa hàng trong Thiên Nhai không như thế tục, doanh nghiệp nơi này ngày đêm không đóng cửa, có người rõ ràng canh giữ trong cửa hàng. Cứ tiếp tục đông người thế này thì cửa tiệm không làm ăn gì được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Cửa hàng Chính Khí buộc phải dựng một cây cột đá ngoài cửa chỉ định thứ tự, ai muốn mua báu vật trấn tiệm thì xếp hàng chỗ này. Mỗi ngày cửa hàng sẽ phát năm thẻ bài, người lấy được thẻ có thể vào trong mua năm món giới hạn mỗi ngày.

Kết quả bên ngoài Chính Khí tiệm tạp hóa xuất hiện kỳ quan, người xếp hàng lấy được thẻ bài liền bị người chặn đường ra giá, nâng giá thẻ bài lên mắc còn hơn trang sức bán trong tiệm, có giá ba mươi vạn Hồng Tinh.

Việc này có công của Khấu Văn Lam. Chuyện Khấu Văn Lam mua năm món trang sức ném một ức Hồng Tinh tặng cho Hoàng Phủ Quân Nhu lại náo động nguyên Thiên Nhai. Trang sức Chính Khí tiệm tạp hóa vô tình lại nổi tiếng nhiều hơn nữa. Những nữ nhân nhà quan to hiển quý nếu không có một món trang sức của Chính Khí tiệm tạp hóa thì ngại không dám ra khỏi cửa.

Nữ nhân trong nhà không vui thì nam nhân sao sống yên, đầu tiên là lỗ tai sẽ không yên tịnh được. Nhưng trang sức của Chính Khí tiệm tạp hóa rất khó mua, cửa nhà treo tấm biển tự tay Bích Nguyệt Phu Nhân viết, trong Thiên Nhai không ai dám mạnh bạo nên đành tìm cách sai người mua thẻ thứ tự của Chính Khí tiệm tạp hóa.

Vậy nên giá thẻ mua đồ cứ cao chót vót, khiến càng nhiều người chen chúc tới hơn. Có người xếp hàng ngày đêm, cửa hàng xung quanh nhờ khách tấp nập nên mình cũng được hưởng lây, cũng có bị vạ lây.

Thiên Hương lâu, Định Viễn tiêu hành ở hai bên bị người chặn ngay cửa chính không thể ra vào bình thường, phải đóng cửa cái bắt đầu đi cửa sau.

Tu sĩ từ hành tinh khác đến Thiên Nhai nghe tin liền kéo tới không dứt, chẳng biết đến bao giờ Chính Khí tiệm tạp hóa mới ngừng đông khách, làm phủ thống lĩnh khu tây thành cố ý phái thiên binh đến giữ trật tự.