Thật không vậy? Ngươi chơi thật? Ngốc quá đi!
Hai thuộc hạ nhăn mặt như trái khổ qua.
- Thống lĩnh đại nhân không cần mượn tiền, qua đây nói chuyện chút.
Miêu Nghị kéo tay Hạ Hầu Long Thành sang bên, truyền âm nói:
- Thống lĩnh đại nhân có năm trăm vạn đúng không? Đưa năm trăm vạn Hồng Tinh trước đi.
Mắt Hạ Hầu Long Thành sáng rực, truyền thừa hỏi:
- Năm trăm vạn còn lại miễn hả? Được rồi, ta ghi nhớ nhân tình này.
Ngươi không khác gì ăn cướp, nhân tình của ngươi có thể tin được không? Miêu Nghị nói thầm trong bụng.
Miêu Nghị thở dài:
- Bớttiền thì nhiều khó nghe, tấm lòng năm trăm vạn và tấm lòng một ngàn vạn giống nhau được không?
- Vậy ý của ngươi là sao?
- Ý của ta là thống lĩnh đại nhân trả năm trăm vạn tiền mặt, còn lại năm trăm vạn thì viết giấy nợ, sau này có tiền thì trả lại, chịu không?
Đám người không biết hai người thì thầm nói cái gì, nhưng xem dáng vẻ hớn hở của Hạ Hầu Long Thành, gã cầm một khối ngọc điệp ra viết nhanh gì đó đưa cho Miêu Nghị xem.
Miêu Nghị xem xong cau mày lắc đầu, không biết nói gì với Hạ Hầu Long Thành, hắn bóp nát ngọc điệp.
Hạ Hầu Long Thành nhanh chóng viết cái mới, Miêu Nghị xem xong nhẹ gật đầu, còn cười tủm tỉm dường như vừa lòng, cất đi ngọc điệp.
Miêu Nghị bỗng tằng hắng, tiếng nói:
- Thống lĩnh đại nhân, tiệm nhỏ không bao giờ làm chuyện ép mua ép bán, đây là đại nhân tự nguyện muốn mua, về sau đừng nói là tiệm nhỏ này hố đại nhân.
Hạ Hầu Long Thành vỗ ngực:
- Bớt nói nhảm đi, ta mua thứ đó!
Miêu Nghị quay đầu ngoắc Bảo Liên:
- Bảo Liên, lại đây thu tiền.
Hạ Hầu Long Thành móc một trữ vật giới chỉ ra đưa cho Bảo Liên. Người ngoài không biết gã đưa bao nhiêu tiền, tóm lại Bảo Liên cầm trữ vật giới chỉ quay về.
Miêu Nghị tự mình lấy trang sức Mãn Thiên Tinh tới hai tay dâng cho Hạ Hầu Long Thành.
Hạ Hầu Long Thành nhận lấy, lật tới lật lui xem, nhíu chặt mày:
- Thứ này có thể bán giá cao vậy sao? Thật không hiểu suy nghĩ của nữ nhân.
Bảo Liên đứng một bên thấy Hạ Hầu Long Thành xem thường nữ nhân thì không kiềm được đáp trả:
- Tại sao đại nhân mua trang sức này thì đó là lý do nữ nhân mua trang sức.
Bảo Liên là tôn nữ của chưởng môn Chính Khí môn nên ít nhiều gì tính tình hơi cao.
Miêu Nghị, Hạ Hầu Long Thành sửng sốt ngó nhau.
Hạ Hầu Long Thành cười phá lên:
- Nói diệu, rất diệu. Nữ nhân thích trang sức mà mua, nam nhân thích nữ nhân nên mua trang sức tặng, nói cho cùng chỉ là chữ ‘thích’, nói rất diệu!
Bảo Liên liếc sang Miêu Nghị, thấy hắn cười híp mắt thì yên lặng. Mới rồi thốt lời khỏi môi xong Bảo Liên liền hối hận, sợ mình nói lung tung.
Hạ Hầu Long Thành sảng khoái cất trang sức, xoay người kêu hai thuộc hạ rời đi, khi tới cửa gã dừng bước truyền âm cho Miêu Nghị ra theo để tiễn người:
- Đừng quên chuyện ngươi đã hứa.
Miêu Nghị truyền âm trả lời:
- Thống lĩnh yên tâm, chuyện đại nhân bỏ ra một ngàn vạn Hồng Tinh mua trang sức tặng cho Hoàng Phủ chưởng quầy sẽ truyền cả thành đều biết trong vòng hai ngày. Nếu không làm được thì thống lĩnh tới phong tiệm của ta đi. Nhưng nói đi phải nói lại, tiệm nhỏ giúp thống lĩnh nhiều như thế, sau này có chuyện thì thống lĩnh cũng nhớ quan tâm giúp cho.
- Được thôi.
Hạ Hầu Long Thành bỏ lại một câu rồi nghênh ngang dẫn người đi.
Cửa hàng nhanh chóng trở lại bình thường, mấy người lên lầu.
Ngọc Linh Chân Nhân hỏi Bảo Liên:
- Bán bao nhiêu tiền?
Bảo Liên trả lời:
- Năm trăm vạn Hồng Tinh.
Mấy người nhìn sang Miêu Nghị, không phải nói một ngàn vạn Hồng Tinh sao?
Miêu Nghị vui vẻ nói:
- Hắn không có nhiều tiền như vậy, ép người ta mượn tiền mua cái này thì không ổn, cho hắn ghi nợ năm trăm vạn, về sau tìm cơ hội từ từ lấy lại sau.
Ngọc Hư Chân Nhân khẽ thở dài:
- Không thu lại cũng không sao, bán một món trang sức mắc như vậy thì hơi quá đáng.
Miêu Nghị cười cười không tỏ ý kiến.
Vẻ mặt Ngọc Linh Chân Nhân lo âu nói:
- Nếu chuyện này không làm tốt sẽ có rắc rối, lỡ hôm nào Hạ Hầu thống lĩnh cảm thấy chính mình chịu thiệt có khi nào tới tính sổ với cửa hàng không?
Miêu Nghị cười nói:
- Tên này mà là quan gì, y như ăn cướp, bị hắn tìm tới cửa thì muốn tránh cũng không khỏi. Cửa hàng của chúng ta không thể dời đi được, chỉ có thể nghĩ cách đối phó hắn. Ta bán mắc cũng vì bị tôn tử này buộc bất đắc dĩ, vì chấm dứt tai họa ngầm. Chưởng môn cứ yên tâm, bán rẻ có thể sẽ gặp rắc rối, ngược lại bán mắc sẽ không bị gì. Việc này rất nhanh sẽ đồn ai ai đều biết, nếu Hạ Hầu Long Thành không sợ mất mặt thì cứ đến gây sự. Danh tiếng quá nổi, dù có bị đánh rụng răng thì hắn cũng phải nuốt ngược vào bụng, hắn không chịu nổi mất mặt. Gây lớn chuyện cho mọi người đều biết thì chúng ta mới an toàn.
Mấy người đăm chiêu, đã hiểu ý của Miêu Nghị, nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Ngọc Linh Chân Nhân liếc hướng Miêu Nghị hơi kỳ lạ, trải qua vài sự kiện, lão phát hiện Miêu Nghị không đơn thuần như đã nghĩ, tuyệt đối là kẻ ở giữa lằn ranh chính và tà.
Chưa tới hai ngày, sau một ngày thì việc thống lĩnh khu tây thành bỏ ra một ngàn vạn Hồng Tinh mua một món trang sức tặng cho Hoàng Phủ chưởng quầy Quần Anh hội quán đã đồn khắp Thiên Nhai.
Hạ Hầu Long Thành thống lĩnh khu tây thành bỏ thiên kim mong được nụ cười của mỹ nhân thế là nổi tiếng, mỹ nhân Hoàng Phủ Quân Nhu cũng nổi tiếng.
Chính Khí tiệm tạp hóa cũng nổi tiếng theo, người chạy đến xem báu vật trấn tiệm chen chúc chật ních tiệm tạp hóa.
Chính Khí tiệm tạp hóa bất đắc dĩ đành dán thông báo từ chối khách, tự tay Miêu Nghị viết. Gần đây tiệm nhỏ xảy ra chuyện xấu mượn gió bẻ măng, vì giữ trật tự cửa tiệm tạm không chiêu đãi người không mua đồ.
Dù vậy người tới Thiên Nhai nghe sự tích phong lưu của Hạ Hầu thống lĩnh đều chen chúc kéo vào Chính Khí tiệm tạp hóa, ngày đêm không ngớt. Tiểu nhị trong Chính Khí tiệm tạp hóa bận đến gót chân không chạm đất, tấp nập đông đúc làm cửa hàng khác thèm chảy nước miếng. Đông khách đến nỗi muốn ngăn cũng không được.
Trên lầu, trong phòng của chưởng môn.
Miêu Nghị nhìn dòng người bên dưới, dở khóc dở cười nói:
- Chưởng môn, chúng ta có nên lợi dụng đất trống ở hậu viện mở một tửu lâu không?
Đây chỉ là nói đùa, ai đều biết tình huống chỉ là tạm thời, không thể cứ đông người suốt như vậy được.
Ngọc Hư Chân Nhân khẽ thở dài:
- Đều đến xem báu vật trấn tiệm mà thôi, có nên lấy mớ trang sức ra không?
Miêu Nghị nói:
- Chờ thêm hai ngày đi. Bây giờ lấy ra bán rất lỗ, qua hai ngày trăm vạn một món thì mới lấy ra bán. Nhớ là một ngày chỉ bán năm cái, không thể nhiều hơn, để đông người lâu thêm một thời gian, bán kèm theo thứ khác.
Ngọc Hư Chân Nhân hỏi ra điều mình rất muốn hỏi:
- Cư sĩ lấy những trang sức này từ đâu ra? Nếu bán hết số này thì còn cái khác không?
Miêu Nghị ậm ừ:
- Ta sẽ tìm người luyện chế nữa.
Miêu Nghị nhìn bên ngoài đột nhiên con ngươi co rút, đổi giọng:
- Sao thống lĩnh gấu chó đó lại tới nữa? Chắc không phải thật sự tới kiếm chuyện đi?