Trang sức trong tủ thủy tinh đều kinh diễm khiến người không kịp nhìn. Chính Miêu Nghị xem đều cảm thấy hai sư đồ Tinh Tuyệt tông đúng là quái thai, thứ hữu dụng thì luyện chế không ra, mấy thứ linh tinh thì rất thần.
Lúc trước Miêu Nghị thổi phồng Đông Quách Lý cũng có căn cứ theo sự thật. Những trang sức này tuy rằng không lấy thứ đáng giá chế tạo ra nhưng để có thần vận như vậy cần bản lĩnh nghệ thuật rất thâm sâu, không thì chẳng thể nào thiết kế mỗi món đồ có mỹ cảm như vậy được, Yêu Nhược Tiên khi thấy đều cảm thán.
Yêu Nhược Tiên có thử bắt chước chế tạo một con động vật nhỏ, tuy tốn nhiều công sức làm ra thứ hơi giống nhưng còn lâu mới làm được như Đông Quách Lý sáng tạo như thật. Quan trọng nhất là mỹ cảm đánh động lòng người, không phải tài nghệ luyện bảo của ngươi cao siêu là có thể làm ra được, cũng cần tạo nghệ về nghệ thuật khá cao.
Tạo nghệ về nghệ thuật là thứ không thể bắt chước được, Yêu Nhược Tiên thật sự mặc cảm không bằng. Hết cách, Tinh Tuyệt tông người ta từ đời này đến đời khác tẩm dâm trong đạo này, dù là trò vặt nhưng xứng với hai chữ ‘tinh tuyệt’, Tinh Tuyệt tông là dùng hai chữ tinh tuyệt đứng vững gót chân.
Tiếc rằng Tinh Tuyệt tông sinh không gặp thời, tài nguyên tu luyện của tiểu thế giới có hạn, không ai muốn lãng phí tài nguyên vào thứ chỉ để ngắm. Một môn phái điêu linh đến nỗi chỉ có hai sư đồ miễn cưỡng chống dậy.
Miêu Nghị không phải lần đầu thấy chúng còn kinh diễm, những người lần đầu xem càng khỏi phải nói.
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ một vật trang sức khảm đầy sao chuyên để bao búi tóc đặt trong tủ:
- Đưa cái này cho ta nhìn thử.
Trang sức lấp lánh như vì sao, còn từng đáo nhỏ xinh nở rộ làm người động lòng.
Mợ nó, người đại thế giới đúng là giàu. Miêu Nghị thầm nhủ.
Miêu Nghị xin lỗi nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, quên nói với người, trong vòng ba ngày khai trương báu vật trấn tiệm giới hạn một người mua một món. Sau ba ngày hễ trong tiệm có hàng, Hoàng Phủ chưởng quầy muốn mua bao nhiêu đều được.
Mọi người sửng sốt, có tiền không kiếm là đồ ngốc. Bảo Liên ngây ngốc quay đầu nhìn Miêu Nghị, không hiểu ý của hắn. Miêu Nghị đạp nhẹ chân Bảo Liên, nàng hiểu ẩn ý cái liếc mắt của hắn, ý là nàng đừng làm việc ngốc.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhướng mày hỏi:
- Có ý gì? Hay là có ý muốn treo hứng thú của người?
Hoàng Phủ Quân Nhu không uổng là dân làm ăn, thoáng chốc đoán ra manh mối.
Miêu Nghị không chịu thừa nhận, chắp tay nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, mới rồi đã nói rồi, giá gốc trang sức là một món mười vạn Hồng Tinh, hôm nay là khai trương bán phá giá nên chỉ bán với giá thấp nhất, chủ yếu vì hút khách. Nếu một người mua đi hết thì tiệm nhỏ không chịu nổi lỗ, đành giới hạn lượng mua. Tóm lại trong ba ngày này một người chỉ được mua một món, Hoàng Phủ chưởng quầy đã mua "Đình đình ngọc lập", chỉ đành xin lỗi.
Hoàng Phủ Quân Nhu câm nín, nhìn lại các món trang sức xinh đẹp chói mắt trong tủ thủy tinh mà lòng ngứa ngáy. Cảm giác nhìn thấy, muốn mà không chiếm được thật khó chịu, nhưng buôn bán trong Thiên Nhai không được ép mua ép bán.
Hoàng Phủ Quân Nhu thấy phía sau còn nhiều người, nàng đành đứng sang bên, không tiện cản việc buôn bán của người ta.
Từ ma ma sớm muốn nói chuyện, bất đắc dĩ lo thân phận của Hoàng Phủ Quân Nhu nên phải đi theo người ta, giờ thấy nàng đã mua xong thì dĩ nhiên đến lượt Từ ma ma.
Nhưng Từ ma ma vẫn nói giúp cho Hoàng Phủ Quân Nhu:
- Cư sĩ, Hoàng Phủ chưởng quầy đến để ủng hộ, cư sĩ không thể không nể tình vậy được.
Miêu Nghị hếch cằm chỉ sau lưng Từ ma ma, khẽ thở dài:
- Từ ma ma, đằng sau còn nhiều người chờ, vừa bán đã phá hỏng quy định, nếu về sau cũng làm như vậy thì tiệm nhỏ không đắc tội khách nổi.
Từ ma ma nói:
- Còn cái nào giống vậy không? Để lại một món đừng bán.
Miêu Nghị xin lỗi nói:
- Từ ma ma, mỗi món trang sức ở đây đều là độc nhất vô nhị toàn thế giới, chỉ có một món, thật sự không có cái khác.
Hoàng Phủ Quân Nhu ở một bên nói:
- Thôi bỏ đi Từ ma ma, đừng khó xử người ta.
Ai ngờ Miêu Nghị lấy Mãn Thiên Tinh ra giao cho Bảo Liên:
- Cất trang sức này đi, không bán.
Miêu Nghị truyền âm cho Từ ma ma:
- Nể mặt Từ ma ma, lát nữa tặng Mãn Thiên Tinh miễn phí cho Hoàng Phủ chưởng quầy, ta làm vậy đã được chưa?
Từ ma ma truyền thừa đáp lời:
- Coi như ngươi biết điều.
Từ ma ma che miệng cười khúc khích, nàng vốn định mua giúp Hoàng Phủ Quân Nhu, nhưng đã tặng miễn phí thì nàng không xen vào.
Từ ma ma nhanh chóng nhìn quầy thủy tinh, chỉ vào một cái:
- Lấy cây trâm tường vi hồng ra cho ta xem.
Miêu Nghị lập tức lấy ra cho Từ ma ma, cũng giới thiệu cách dùng:
- Mấy đóa tường vi này Từ ma ma có thể khống chế mỗi đóa hoa nở lớn hay nhỏ, thi pháp một chút là làm được. Có thể phối hợp tùy theo yêu thích.
Từ ma ma ghim lên tóc, Miêu Nghị liền xoay gương chiếu vào nàng, tặc lưỡi nói:
- Thoáng chốc trẻ hẳn ra, Từ ma ma có thể lên sân khấu thay Tuyết Linh Lung rồi.
Từ ma ma phi một tiếng:
- Dẹp đi, nói bậy bạ!
Từ ma ma lườm Miêu Nghị, nhưng khó nén lòng yêu thích trang sức này, dứt khoát trả tiền.
Từ ma ma nhìn các món tràng sức tinh mỹ trong tủ mà lưu luyến không nỡ.
Bên tai Từ ma ma nghe Hoàng Phủ Quân Nhu Truyền âm:
- Từ ma ma muốn mua không khó, tuy bảo là một người một món nhưng trong Thiên Hương lâu có nhiều cô nương và toàn ở ngay bên cạnh.
Mắt Từ ma ma sáng rực, quay đầu bước đi.
Miêu Nghị phát hiện pháp lực dao động, nhìn Từ ma ma đi nhanh, liếc qua Hoàng Phủ Quân Nhu khóe môi cong lên tinh nghịch như đang chờ xem náo nhiệt.
Miêu Nghị nhanh chóng tuyên bố với mọi người:
- Các vị, những trang sức này không sản xuất hàng loạt, chế tạo một món rất tốn thời gian. Mỗi món đều là độc nhất vô nhị toàn thế giới, giá thấp nhất chỉ giới hạn bán trong ba ngày, sau bá ngày giá cao gấp mười lần, hiện tại không mua thì về sau đừng hối hận!
Miêu Nghị dứt lời liền có người bước tới cười nói:
- Thứ này trông cũng đẹp, vậy ta xa xỉ một phen mua một món về tặng cho bà nương. Ta muốn cái Tử Lưu Tô này.
Miêu Nghị lập tức lấy ra đưa cho người đó, ra hiệu gã trả tiền cho Bảo Liên:
- Lý chưởng quầy rất có ánh mắt, đây!
Hoàng Phủ Quân Nhu thầm cắn răng, rất đau lòng. Vì Hoàng Phủ Quân Nhu cũng vừa mắt món đó, hợp với váy dài màu tím mà nàng thích. Hoàng Phủ Quân Nhu liếc Miêu Nghị, hận ngứa răng thầm mắng gian thương.
Có người trêu chọc:
- E rằng Lý chưởng quầy không phải tặng cho bà nương mà là tặng nhân tình đúng không?
Rộ lên tiếng cười đùa.
Miêu Nghị vui vẻ nói:
- Các vị, đừng trách ta không nhắc nhở, cô nương Thiên Hương lâu cách vách cũng nhiều, Từ ma ma đã đi kêu cứu viện, nếu muộn sẽ không còn. Chỉ có bấy nhiêu là tiêu thụ giá thấp, nếu bán hết là không còn.
Mọi người lập tức ùa tới. Lúc trước có Hoàng Phủ Quân Nhu đứng nên không tiện tới gần, giờ nàng đứng sang bên thì bọn họ không e ngại gì nữa.