Mắt Nhật Tang sáng rực:
- Vinh Hiển là nhi tử của ta, hay cư sĩ và khuyển tử là bằng hữu?
Miêu Nghị mỉm cười nói:
- không tính là bằng hữu gì, chỉ có duyên gặp mặt một lần, mới gặp gần đây. Nói thật thì điều kiện ngươi đưa ra làm ta rất động lòng. Vô Tướng tông dù sao là đệ nhất đại phái của giới này, ta rất muốn tham gia vào Vô Tướng tông, cũng rất muốn tặng linh sủng cho quý phái nhưng mà...
Câu này nghe có gì sai sai.
Nhật Tang nhíu mày hỏi:
- Nhưng sao?
Vẻ mặt Miêu Nghị rầu lo nói:
- Lúc trước ta gặp lệnh lang có khách sáo hỏi được, thế nhưng lệnh lang trả lời gắt gỏng, chỉ thốt ra hai chữ ‘cút đi’. Sau đó nếu không có người tên Vĩnh Thành ngăn cản thì lệnh lang còn muốn đánh ta, lúc đi ánh mắt độc ác trừng ta, ý định trả thù quá rõ ràng. Con người lệnh lang âm hiểm bạo ngược như vậy làm sao ta dám đi Vô Tướng tông? Nếu đi Vô Tướng tông, ta là người mới đến khi đó bị giết lúc nào cũng không biết. Nên sau khi đắn đo thì đành đa tạ đã ưu ái.
Miêu Nghị nói xong còn thở ra, làm bộ tiếc nuối. Trong bụng hắn chửi thầm: Nhãi ranh dám láo với lão tử? Ngươi còn non, để phụ thân của ngươi dạy lại ngươi, cho ngươi không ngẩng đầu nổi trong Vô Tướng tông, trở thành tội nhân của Vô Tướng tông, lão tử chờ xem ngươi còn lấy gì vênh váo nữa!
Nhật Tang nghe xong bứt đứt một cọng râu, khóe môi co giật, trầm giọng hỏi:
- Thật sự có chuyện này?
Miêu Nghị thở dài:
- Người tên Vĩnh Thành là nhân chứng, ngươi hỏi thì biết ngay.
Nhật Tang luôn miệng bảo đảm:
- Cư sĩ đừng giận, lát nữa ta sẽ đánh gãy chân nó trút giận cho cư sĩ. Có ta ở Vô Tướng tông, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám bất kính với cư sĩ!
Đánh gãy chân? Miêu Nghị tin. Nhưng các ngươi dù sao là phụ tử, lão tử không tin ngươi luôn đứng về phía ta.
Miêu Nghị thầm cười nhạt, lắc đầu nói:
- Thôi, nhìn là biết lệnh lang không dễ chọc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Miêu Nghị ôm hồ ly hơi xoay người lại, âm thầm nháy mắt với Ngọc Linh Chân Nhân.
Hai tay Miêu Nghị giơ hồ ly đưa lên:
- Chân nhân, ta thấy ở lại Chính Khí môn thoải mái hơn, chút tấm lòng xin nhận cho.
Ngọc Linh Chân Nhân ngây người, rất nhanh hiểu ý Miêu Nghị đá lông nheo, thì ra là dắt mũi Nhật Tang xoay vòng quanh.
Ngọc Linh Chân Nhân cười nói:
- Thôi được, Chính Khí môn ta từ chối thì bất kính, xin nhận tấm lòng của cư sĩ.
Hai tay Ngọc Linh Chân Nhân ôm hồ ly hôn mê, gật đầu nói:
- Cư sĩ chờ chút, ta sẽ chuyển thứ này cho chủ nhân.
Miêu Nghị chắp tay vươn tay ra vẻ mời, hắn đứng chung với Đức Minh Đạo Trưởng trò chuyện vui vẻ.
Mặt Nhật Tang cứng ngắc trở về chỗ cũ, vừa đi vừa nhìn Ngọc Linh Chân Nhân leo lên bậc thang vào miếu Sơn thần.
Bên cạnh bỗng có tiếng nín cười, Nhật Tang ngoái đầu nhìn, là mấy môn phái khác đứng chung một chỗ cười trộm. Từ dao động pháp lực là biết bọn họ đang trò chuyện rôm rả chuyện buồn cười vừa rồi.
Nhật Tang mặt đen như than, hai tay co thành nắm đấm trong ống tay áo. Nhật Tang không có cách nào chặn miệng môn phái khác, về sau nó sẽ truyền khắp Tu Hành giới. một gian cửa hàng Thiên Nhai đưa đến miệng Vô Tướng tông, miếng thịt mỡ ngay bên môi nhưng bị nhi tử của gã làm con vịt nấu chín bay đi, thật là thành trò cười lớn cho Tu Hành giới, buồn cười nhất thế giới.
Nghiệt tử! Nhật Tang thầm quát trong lòng, ánh mắt dần âm u nhìn Miêu Nghị cười nói với Đức Minh Đạo Trưởng.
Miêu Nghị tiếp xúc ánh mắt của Nhật Tang, thầm khinh thường, nếu sợ đắc tội với người thì lúc nãy hắn đã không nói như thế.
Miêu Nghị biết rõ đối phương tìm tới cửa mở miệng là hắn đã đắc tội người ta. Vì Miêu Nghị không thể giao linh sủng cho Vô Tướng tông, người ta tự cao thân phận tìm đến, ngươi không nể mặt tức là đắc tội. Nếu vậy chẳng bằng cho hai phụ tử rắc rối lớn, để họ qua ải sư môn của mình rồi tính.
Miêu Nghị không đưa linh sủng cho Vô Tướng tông đơn giản vì tách hai phần nhân tình ra sẽ mỏng, hắn lần lượt tặng hai phần nhân tình lớn cho Chính Khí môn thì khác, sau này không cần lo về luyện đan nữa, chắc chắn Chính Khí môn sẽ phái người hỗ trợ. Bên Hỗn Nguyên Giới, nếu Chính Khí môn có cửa hàng trong Thiên Nhai, Miêu Nghị muốn đi xem thì Chính Khí môn có thể từ chối không? Tu vi hiện giờ của Miêu Nghị không đi được thì Chính Khí môn sẽ đưa hắn đi, bảo đảm đưa đi rước về.
Ở chung với Chính Khí môn một thời gian, môn phong của Chính Khí môn đúng như tổ huấn đã khắc ghi, thiên địa có chính khí!
Đệ tử Chính Khí môn mà Miêu Nghị tiếp xúc phần lớn là người ngay thẳng, môn phong rất tốt, là môn phái biết ơn báo đáp giữ lời hứa. Họ nói cho Miêu Nghị một viên Tiên Nguyên đan thì không thiếu một viên, Tiên Nguyên đan luyện chế ra đầu tiên toàn đưa cho hắn, thà chậm lại thời gian phát đan dược cho môn phái mình cũng phải giữ lời hứa với hắn, không để đợt kế tiếp là trăm năm sau.
Giao tiếp với loại môn phái này sẽ dễ chịu hơn, dù chịu thiệt chút cũng cam lòng tình nguyện, hợp với hai chữ ‘nỡ bỏ’. Vô Tướng tông thì chưa chắc.
Đệ nhất đại phái! Nhà to cửa rộng! Miêu Nghị thay đổi giữa đường đi đầu vào đó thì là cái đinh gì? Hắn đưa Thiên Diện Yêu Hồ cho Vô Tướng tông có lẽ ban đầu người ta còn khách sáo chút, thời gian lâu không có giá trị lợi dụng thì hắn chẳng là cái thá gì. Miêu Nghị không phải ngày đầu tiên đi ra lăn lộn, không đến mức không hiểu đạo lý này. Muốn người ta luyện đan giúp ngươi, muốn người ta đưa đi Hỗn Nguyên Giới và rước về? Khả năng không lớn, giống như tiệm lớn thì không cần khách.
Tóm lại sau khi đắn đo thì thắt chặt quan hệ với Chính Khí môn sẽ có lợi hơn nhiều, không cần ôm cái chân thô to đầy lông của Vô Tướng tông làm gì, chân quá thô chưa chắc ôm hết, lông chân thì cứng đâm đau, cần gì tự tìm phiền phức.
Đột nhiên một đám người bước ra từ cửa miếu Sơn thần, Ngọc Linh Chân Nhân cười toe toét đi trong đó, chắc đã vừa lòng đẹp ý.
Đám người đi theo một phụ nhân áo đen bước xuống bậc thang, phụ nhân ôm con hồ ly tinh đáng yêu. Hồ ly tinh đã tỉnh, cổ cột cái lục lạc đáng yêu rúc vào ngực phụ nhân, đặc biệt ngoan ngoãn.
Mọi người bước xuống bậc thang.
Phụ nhân áo đen liếc mắt qua mọi người, lạnh lùng hỏi:
- Là vị nào tìm được linh sủng của phu nhân?
Ngọc Linh Chân Nhân nhìn hướng Miêu Nghị, gật đầu kêu:
- Mau đến chào Nhị tổng quản!
Miêu Nghị lập tức tiến lên chắp tay nói:
- Là tại hạ.
Hồ ly trong ngực phụ nhân ngước lên nhìn Miêu Nghị, nói tiếng người:
- Nhị nữu, hắn đánh ta! Đánh ta rất thảm, đánh ta đến hộc máu! Ngươi nhìn miệng của ta còn có vết máu này!
Đám người kinh ngạc nhìn nhau. Có kẻ vui sướng khi người gặp họa thầm nghĩ hay là chuyện tốt biến thành việc xấu?
Biến cố đột ngột, Ngọc Linh Chân Nhân và Đức Minh Đạo Trưởng biến sắc mặt, không ngờ tới chuyện này. Không lẽ Ngưu cư sĩ thật sự đánh linh sủng? Chắc không đến nỗi đi? Biết rõ là linh sủng của Bích Nguyệt Phu Nhân mà hắn còn dám đánh sao?
Nhật Tang cười nhạo nhìn.