Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Miêu Nghị đứng yên đó, cười lạnh nói:
- Ta nói qua, ta con người này chịu không nổi nửa điểm ủy khuất. Ta hiện tại chết cho các ngươi nhìn rồi, hiện tại các ngươi hài lòng rồi chưa?
Một đám Tinh Túc Hải đại lão bị hành động này của hắn dọa sợ rồi. Chân chính bắt đầu suy nghĩ hậu quả nghiêm trọng sau khi tên này chết rồi, từng người ai nấy sắc mặt đều kịch biến, lập tức cũng đều luống cuống cả lên.
Hồng Thiên thất thanh nói:
- Con mẹ nó ngươi có bệnh a! Có người đàm phán như ngươi vậy sao?
- Ngươi dám mắng ta?
Miêu Nghị chỉ chỉ hắn, tay che ngực, rút đao, chiếu ngực bên kia lại đâm một chủy thủ Phốc! một tiếng cắm vào, máu tươi văng khắp nơi.
- ...
Hồng Thiên lần nữa kinh hãi ngây cả người rồi, nhìn thấy qua kẻ đối với mình ngoan độc, chưa từng thấy kẻ đối với bản thân mình ác độc như vậy.
Phục Thanh sắc mặt tái xanh, lật tay lấy ra một cây tinh hoa tiên thảo, bước nhanh tới.
Miêu Nghị đưa tay đỡ, rút chủy thủ từ ngực ra:
- Không cần phiền phức như vậy, chỉ đùa một chút cùng mọi người thôi!
Vỗ ngực một cái, lắc lư chủy thủ, cắm liền mấy đao vào bàn tay mình, cắm một đao, bắn ra một đao huyết, chủy thủ sáng chói duỗi co co duỗi thụt vào trong cán, xem mà cả nhóm người đều sửng sốt.
Một đám người sắc mặt nhanh chóng đen lại, từng người từng người thần tình co giật, lại bị trò lừa kiểu con nít này đùa bỡn rồi.
Hồng Thiên bị đùa bỡn, lập tức hung hăng lộ bộ mặt dữ tợn, hai nắm đấm lần nữa bóp kêu lên răng rắc.
Miêu Nghị mắt lạnh nói:
- Ta nói lại lần nữa, ta nếu dám đến đây thì đã chuẩn bị kỹ càng, tốt nhất đừng ép ta.
- Lão tứ, đừng làm rộn nữa, ngươi cùng một tiểu oa nhi như hắn không cần chấp nhặt làm gì!
Phục Thanh lên tiếng quát bảo ngưng lại, quay đầu nói với Miêu Nghị:
- Linh thảo này có thể trồng ra hay không, có thể trồng ra ít nhiều đến còn không biết, hiện tại nếu không thể đồng ý, vậy trước tiên gác lại tranh cãi, trước hết trồng linh thảo cho ra rồi nói sau, đến lúc đó bàn lại làm sao phân chia, ngươi cảm thấy thế nào?
Miêu Nghị ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng được.
Hùng Uy nói:
- Ngũ Hành linh thảo này trong nội cảnh của mọi người chúng ta ít nhiều cũng có một chút, quay đầu lại mọi người lại lặng lẻ tìm một chút làm giống, trực tiếp tăng gia sản lượng trồng lên. Hiện tại có một điều phiền toái, trồng ra một lượng lớn như vậy, Ngũ Cực tinh sợ là nhất thời khó gom góp đủ.
Miêu Nghị lập tức nói tiếp:
- Cái này dễ dàng giải quyết, lúc trước Giám bảo đại hội khi phá Linh Lung Tháp, Liệt Hoàn lấy được không ít Ngũ Cực tinh, bảo hắn lấy trước đi ra dùng một chút.
Ban đầu ở trong Linh Lung Bảo Tháp, Liệt Hoàn súc sinh kia muốn chơi trò xã hội đen, lấy đen ăn đen, Miêu Nghị đang lo không tìm được cơ hội tính sổ, lần này muốn để cho hắn phun ra toàn bộ.
Phục Thanh lập tức liếc mắt nhìn chòng chọc:
- Ta nghe Liệt Hoàn nói, ngươi dường như cũng được chia một nửa, ngươi tại sao không lấy ra?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ngũ Cực tinh của ta trên cơ bản đều dùng toàn bộ để đổi toa thuốc này, ngươi bộ cho rằng người khác sẽ tặng cho không hả, trên người ta không còn có mấy khối nữa rồi. Hơn nữa lại nói, không có đạo lý ta ra toa thuốc lại bỏ tiền, ta mới có tu vi Hồng Liên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cứ như vậy các ngươi vẫn còn muốn chiếm công đầu? Không phải phụ người như các ngươi vậy chứ?
Phục Thanh cười lạnh hai tiếng, ánh mắt chuyển hướng về phía Hùng Uy:
- Đại ca! Sự tình chi bằng tạm thời cứ định như vậy đi, thử trước một chút xem hiệu quả trồng trọt như thế nào.
Hùng Uy gật đầu nói:
- Tốt! Mọi người trở về trước hết xác nhận địa phương chủng thực, mười ngày sau trở lại nơi này tụ họp.
Mọi người liên tiếp gật đầu, Miêu Nghị lại nói tiếp:
- Chuyện này phải giữ bí mật, truyền đến trong lổ tai Lục Thánh hậu quả gì các ngươi rõ ràng.
Ưng Vô Địch hừ một tiếng:
- Không cần ngươi nhắc nhở, chơi với Lục Thánh đã nhiều năm như vậy, chúng ta so sánh với ngươi biết rõ ràng hơn là nên làm như thế nào.
- Vậy à! Vậy coi như ta lắm mồm.
Miêu Nghị tự trách một câu.
Một đám người nói tán là liền tán, Miêu Nghị một người lưu tại trong điện, Phục Thanh tống tiễn những người khác ra ngoài điện.
Một đám người trong lúc chắp tay cáo biệt, lén nhìn xem xét cái tên đứng trong điện, có thể nói là vừa bực mình vừa buồn cười, mới vừa rồi cái tên này cầm chủy thủ gọn gàng sạch sẽ tự sát đích xác hù dọa mọi người nhảy dựng lên, đã bao nhiêu năm rồi không bị người hù dọa như vậy rồi?
Mọi người đi rồi, Miêu Nghị cũng được an bài chỗ nghỉ ngơi...
Mười ngày sau, mấy vị Tinh Túc Hải đại lão lần nữa chạm trán, đại khái địa điểm trồng đã xác định xong, chẳng qua là không biết thích hợp hay không thích hợp. Một đám người chạm trán sau đó mang Miêu Nghị cùng ly khai, muốn để cho Miêu Nghị đi xem hiện trường một chút xem có vấn đề hay không, thuận tiện để cho Miêu Nghị lần nữa biểu diễn một chút quá trình trồng cụ thể tại hiện tràng. Mấy vị đại lão có thể nói là nghiêm túc học tập, không rõ chỗ nào đều cẩn thận hỏi tới chi tiết, không dám qua loa.
Tại Tinh Túc Hải dừng lại gần một tháng, thực hiện chuyện trồng Ngũ Hành linh thảo xong xuôi, Miêu Nghị chính thức cáo từ một đám đại lão.
Mấy vị đại lão bảo hắn có rảnh rỗi thường tới xem một chút, nhìn một chút trong quá trình trồng có phải là có vấn đề gì hay không. Để cho hắn tiện lui tới, Hùng Uy, Ưng Vô Địch và Hồng Thiên lại một người đưa cho hắn một cái lệnh bài, bảo đảm hắn có thể đi lại thông suốt trong Tinh Túc Hải.
Kết thúc chuyện bên này xong, Miêu Nghị xem như nhẹ nhàng thở ra. Trên đường trở về, Phục Thanh sợ hắn có mệnh hệ gì, cố ý phái Thanh hữu sứ một đường hộ tống Miêu Nghị đến Tiên quốc Thần Lộ mới quay trở về. Đến Thần Lộ trên cơ bản người dám động đến Miêu Nghị không nhiều lắm rồi, dù sao cũng là Kim Điện Chấp Sự của Ngọc Đô Phong.
Lần này là buông lỏng về đến nhà, có thể nói là tắm rửa thơm tho, mỹ nhân quấn quanh. Vừa nhìn thấy thân hình lõa thể của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Miêu đại điện chủ cũng nhớ tới Lão Bản Nương, chẳng qua là nữ nhân đó quá thất đức rồi. Nhiều lần treo mỏ heo của hắn, nhưng mà cũng không có biện pháp gì bắt chẹt người ta, chỉ có thể là nhớ lấy để cưới về nhà rồi sau này sửa trị sau. May mắn là bên cạnh mình còn không thiếu mỹ nhân hầu hạ.
Và Thiên Nhi, Tuyết Nhi lại bỏ ra một phen kiều diễm triền miên, tận tình phóng túng đến nửa đêm, Miêu đại điện chủ nằm ở trên đầu gối của mỹ nhân, gối đầu trong lòng ngực có hai đỉnh tuyết trắng thấu hồng của Thiên Nhi, một tay cầm lớn nhỏ tình huống mà hai nữ ghi lại báo cáo khi hắn không có ở đây tra xét, một tay vuốt ve thân thể mềm mại của Tuyết Nhi dựa sát vào trong lòng ngực mình, rất là thích ý thư thản.
Hắn xem đến nhập thần. Hai nữ tóc mây rối loạn, ánh mắt hàm tình mạch mạch thì lại thỉnh thoảng lấy từ mâm đựng trái cây một miếng trái cây thơm bỏ vào trong miệng của hắn.
Không thể không nói, dù sao thì quay trở lại địa bàn của mình quả thật là thư thái, có chút cảm giác tỉnh nắm quyền thiên hạ say nằm đầu gối mỹ nhân.