Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Một hòn đảo xanh um tươi tốt hơn, từng gốc cây đại thụ khổng lồ chọc trời làm người ta phát sợ, tràn đầy hơi thở cổ xưa. Phóng mắt nhìn xa, trên ngọn núi cao nhất hòn đảo có một lâm viên, không biết bên trong vườn có thứ gì, mở pháp nhãn có thể thấy mây tía ngất trời, ở bên ngoài nhìn thấy mây tía trên vòm trời chính là đến từ lâm viên trên hòn đảo này.
Miêu Nghị lúc này mới hiểu rõ, thì ra trong trận có trận, nếu người nào lén xông qua đạo trận thứ nhất không biết chuyện liền trực tiếp xông lên đất liền..., chắc chắn sẽ bị thủ vệ trên đảo phát hiện, đề phòng thật đủ nghiêm mật.
Ba người đi xuống đài cao ngọc thạch, đi lên một đường mòn ngọc thạch quanh co tiến vào chỗ sâu của khu rừng.
Người ngoài tiến vào nơi này không cho phép phi hành, chỉ có thể đi bộ hành tẩu, bất cứ người nào tới cũng phải tuân thủ quy củ nghiêm ngặt.
Đi vào trong rừng, hương thơm của các loại kỳ hoa dị thảo xung quanh xông vào mũi không nói, một số gốc cây đại thụ chọc trời khổng lồ càng làm cho người tiến vào bên trong cảm giác như mình là con kiến bé nhỏ. Phía dưới mỗi cây đại thụ đều có hốc cây, dưới địa thế thích hợp ánh mắt Miêu Nghị sáng lên, phát hiện trong hốc cây mọc ra Hoàng Quỳnh Chi, chính là thứ chuyến này tới trao đổi.
- Chân nhân, Hoàng Quỳnh Chi, niên đại ít nhất phải có hơn ngàn năm?
Miêu Nghị chậc chậc nói, muốn đi tới một hốc cây bên đường mòn nhìn vào bên trong một chút.
Kết quả bị Ngọc Hư chân nhân kéo trở lại:
- Ngươi làm gì vậy? Nơi này có thể chạy loạn sao?
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Ngọc Hư và Ngọc Luyện đều đen lại, liền nghĩ tới mình phải theo chân bọn họ không nên chạy loạn, cười khan một tiếng, gật đầu nói:
- Nhớ rồi, nhớ rồi.
Ba người tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ quanh co tiến về phía trước, Miêu Nghị đi theo phía sau hai người không nhịn được hỏi:
- Nhị vị chân nhân, chẳng lẽ đi vào nơi này ngay cả đi lại nhìn một chút cũng không được sao? Chẳng lẽ có quy củ gì sao?
Ngọc Hư nói:
- Quy củ thật ra không có, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nơi này khắp nơi đều trồng linh thảo, vạn nhất thiếu đi nói không rõ ràng. Vạn nhất chọc cho xảy ra chuyện gì bị thủ tiêu lệnh bài tiến vào, sau này đừng mơ tưởng tiến vào nơi này trao đổi linh thảo nữa.
- À! Hiểu rồi.
Miêu Nghị gật đầu, trong lòng nói thầm, thì ra là mình hù dọa chính mình.
Nhưng như vậy có thể hiểu được tâm tình của hai vị này, bởi vì chuyện này chẳng những quan hệ đến lợi ích của hai người, thậm chí còn quan hệ đến lợi ích của toàn môn phái.
Chỗ này khá lớn, đi vào trong rừng một gốc cây nhỏ cũng không nhìn thấy, đoán chừng cây nhỏ cũng mọc không nổi, toàn bộ ánh mặt trời đều bị những gốc cây đại thụ cổ xưa che khuất rồi, dưới bóng rừng mọc đầy cỏ xỉ và các loại dương xỉ ly kỳ cổ quái.
Bước nhanh đi tới chừng nửa canh giờ, mới đi tới phía trước một tòa cung điện cao vút trong đảo, nhưng thật ra là một miếu sơn thần, nhưng lại được người ta xây dựng xa hoa đẹp đẽ như một cung điện. Nghe nói cấp bậc và tu vi của sơn thần nơi này cũng rất cao, trông coi hết thảy mọi việc trên Linh đảo, dưới bậc thang phía ngoài còn có kim giáp thần nhân canh gác.
- Sơn thần là ai, tất cả đều có thể gặp được sao? Không cần đi vào nhiều người như vậy.
Kim giáp thần nhân cản Miêu Nghị lại, không để cho hắn cùng đi vào.
Ngọc Hư và Ngọc Luyện cũng không có cách nào, chỉ có thể nói với Miêu Nghị:
- Ngươi chờ ở chỗ này, đừng chạy loạn khắp nơi.
- Biết rồi.
Miêu Nghị gật đầu đáp ứng, đưa mắt nhìn Ngọc Hư và Ngọc Luyện đi lên bậc thang.
Còn bản thân Miêu Nghị cũng không thể làm gì khác hơn là tránh ra một bên, hai tay ôm bụng vô cùng buồn chán, xoay người thưởng thức những quang cảnh kỳ diệu xen lẫn giữa mộng ảo cùng thực tế trên Linh đảo.
Nhưng cảnh trí dù có đẹp hơn nữa cứ đứng ở một chỗ không ngừng nhìn cũng sẽ nhìn chán, Miêu Nghị thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn mây tía ngất trời trên đỉnh núi cách đó không xa, không biết trong khu vườn trên núi kia rút cuộc giấu thứ gì.
Đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Ngọc Hư và Ngọc Luyện đi ra, Miêu Nghị đi tới trước mặt hai vị kim giáp thần nhân chắp tay nói:
- Nhị vị Thiên Tiên, không biết bọn họ bao lâu có thể ra ngoài?
Một vị kim giáp thần nhân đứng trên bậc thang khinh thường nhìn hắn, không thèm để ý, một vị thì hừ lạnh nói:
- Chớ cản đường, đi tới bên cạnh từ từ chờ, bọn họ không ra sớm đâu.
Mẹ kiếp, không phải chỉ là hai tên giữ cửa thôi sao, lên mặt gì chứ! Trong lòng Miêu Nghị nói thầm một tiếng, có mấy lời chỉ có thể mắng trong lòng, ngay mặt không dám nói.
Nhưng sau khi Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút, thấy không có người ngoài, lật tay lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật dâng lên:
- Hai vị Đại tiên, một chút tấm lòng nhỏ xin hai vị vui lòng nhận cho.
Nhị vị kim giáp thần nhân cũng nhìn chung quanh một chút, thấy không có người ngoài, sau khi liếc nhìn nhau, mỗi người cầm một chiếc nhẫn trong tay, bên trong mỗi chiếc có một trăm ngàn kim tinh.
Tinh tệ đều thông dụng giữa người phàm và tu sĩ ở tiểu thế giới, ở đại thế giới chỉ thông dụng trong giới tu sĩ.
Hai vị Thiên Tiên bất động thanh sắc nhận lấy, sắc mặt cũng hòa hoãn, người lúc trước nói chuyện lại mở miệng:
- Từ từ chờ đi, hai người cùng đi với ngươi trong một chốc chắc chắn không ra được, bên trong phải kiểm kê niên đại linh thảo bọn họ mang đến trước, sau đó còn muốn phải đến linh viên tìm kiếm linh thảo có niên đại tương ứng để trao đổi, sẽ mất một hai canh giờ.
Một hai canh giờ? Miêu Nghị ít nhiều có chút không biết nói gì, phải ở chỗ này chờ đợi gần nửa ngày?
Sau khi nhìn chung quanh một chút, Miêu Nghị lại hỏi:
- Vãn bối lần đầu tới Linh đảo, có thể đi lại xem một chút chung quanh không?
Một gã kim giáp thần nhân lạnh nhạt nói:
- Mọi người được phép đi vào, còn có cái gì không thể nhìn. Nhưng chỉ có thể đi một chút nhìn một chút, chớ sờ loạn, xảy ra chuyện ngươi gánh vác không nổi trách nhiệm đâu.
- Đa tạ nhị vị Thiên Tiên nhắc nhở!
Lúc này Miêu Nghị chắp tay tạ ơn, không nói nhiều sải bước đi qua bên cạnh.
Hắn cũng không cẩn thận dè dặt, vất vả lắm mới tới đây một chuyến, đi đi lại lại thì còn có ý nghĩa gì? Vậy còn không bằng không đến. Nếu ngay cả người ở đây nói có thể đi một chút xem một chút, quay đầu lại cũng có giải thích, đến lúc đó nói là hai vị giữ cửa này không chặn cửa mình, là bọn hắn kêu mình đi xem một chút, là hai gia hỏa đó thu tiền của mình, chắc hẳn cũng không dễ phủ nhận.
Một hai canh giờ đi nhanh đoán chừng có thể đại khái đi dạo hết vòng quanh đảo này... Trong lòng Miêu Nghị thầm nói, chắp tay sau lưng đi loạn khắp nơi trên đảo.
Thỉnh thoảng gặp ngân giáp thần nhân và tiểu tiên bận rộn trong vườn dò xét, ngăn cản hắn chất vấn là ai. Miêu Nghị không chút hoang mang lộ ra biên nhận cho phép lên Linh đảo, lại đẩy hai vị kim giáp thần nhân của miếu sơn thần ra ngoài, nói là bọn hắn cho phép mình đi xem xung quanh.