Phi Thiên

Chương 1130: Chính Khí Môn (2)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Bà mẹ trẻ kia cũng đã ngầm hiểu rõ rồi, xem Miêu Nghị đã nói đến nước này rồi thì biết dù có cầu nữa cũng vô dụng thôi, ngẩng đầu hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của đại tiên, nếu mẹ con tiểu phụ nhân này có thể sống sót, mai sau nhất định sẽ lập trường sinh bài vị cho đại tiên.

Miêu Nghị sẽ không quan tâm đến chuyện nàng sẽ lập thứ trường sinh bài vị gì, đương nhiên sẽ không nói cho nàng ta biết tên thật của mình, đáp lại một cách tùy tiện:

- Ngưu Hữu Đức.

Sau khi biết được tên của đại tiên, người phụ nữ này làm lễ chào rồi dắt theo hài đồng đi xuống, đến chân núi rồi mới đưa thịt cho hài đồng lót dạ.

Bảo Trữ và Bảo Tín nhìn nhau rồi cùng thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, lại nhìn về hướng Miêu Nghị, chỉ thấy Miêu Nghị vẫn đang đứng lẳng lặng không nhúc nhích, chắp tay sau lưng mà nhìn lên những vì sao.

Ở phía dưới núi, dân đói được ăn uống no đủ rồi, cả một đám người xúm lại nằm xuống cạnh đống lửa, một tiếng tiêu du dương thong thả như đang nức nở sâu lắng nghẹn ngào chợt phá vỡ không khí ban đêm tĩnh mịch.

Mọi người đều nhìn lại, Miêu Nghị cũng cúi đầu xuống xem, thấy đúng là người phụ nữ trẻ lúc nãy, bên miệng nàng đang thổi một ống tiêu không biết là mò ra được từ chỗ nào, đứa bé kia thì vừa nghe tiếng tiêu vừa nằm ở trên đùi mẫu thân rồi dần dần ngủ mất.

Ánh mắt của Miêu Nghị dần trở nên trầm lắng, hắn lại từ từ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm...

Vào ngày hôm sau, lúc trời mới vừa hửng sáng, một tràng tiếng vó chân của long câu đột nhiên vang lên, đánh thức những người dân lưu lạc kia. Khi họ tỉnh giấc thì mới phát hiện vị tiên nhân cứu bọn họ vào tối hôm qua đã đi rồi, chỉ để lại khói bụi mà thôi.

Vốn là Miêu Nghị dự định nghỉ ngơi và hồi sức một ngày ở đây, chẳng qua là có những người dân lưu lạc này nên hắn rời đi sớm hơn...

Trải qua hơn một tháng phải bôn ba trên đường dài, rốt cục thì cả bọn cũng chạy tới Tê Ngô Sơn - trụ sở của Chính Khí Môn.

Núi cao rừng rậm đường hiểm trở

Chim bay cá nhảy thường lai vãng.

Long câu phi đến trước một ngọn núi, Bảo Trữ chỉ vào dãy núi đẹp đẽ tựa gấm thêu ở phía trước:


- Tiền bối, ở đằng trước chính là Chính Khí Môn rồi.

Miêu Nghị nghe theo lời y mà nhìn về nơi đó, trên mặt hắn hiện vẻ nghi ngờ, nghĩ rằng: “Có vẻ như không xem tới một tòa kiến trúc nào, đây đường đường là một trong Cửu đại môn phái, không đến nỗi phải ăn lông ở lỗ đấy chứ?”

Hai con long câu tiếp tục trèo đèo lội suối, phi như bay tiếp, đi tới trước một sơn cốc, chỉ thấy sơn cốc bị sương mù bao vây, hai bên lối vào của cốc đều có một tòa đình dùng để nghỉ mát, bên trong mỗi đình có một người tu sĩ đang ngồi thiền nhập định, xem phục sức thì giống với phục sức của Bảo Trữ, Bảo Tín, hiển nhiên họ cũng là đệ tử của Chính Khí Môn.

- Hai vị sư huynh, chúng ta đã lịch duyệt về rồi.

Bảo Trữ, Bảo Tín nhảy xuống thú cưỡi rồi chắp tay chào.

Hai người ở trong đình cũng đứng lên, một người trong đó vừa cau mày vừa nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị đang hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi:

- Sư đệ, người này là ai thế?

Bảo Trữ đáp:

- Đây là Ngưu tiền bối, là bậc người đồng đạo với chúng ta, hai vị sư huynh không nên thất lễ, để hai người chúng tôi báo lại cho sư môn rồi mới thực hiện theo ý của sư môn.

Hai người canh giữ lối vào núi này đều gật đầu một cái, Bảo Trữ mới chắp tay nói với Miêu Nghị:

- Tiền bối chờ ở bên ngoài nhé, hai chúng tôi sẽ đi thông báo.

Miêu Nghị mỉm cười gật đầu, xem đến hai người cưỡi long câu xông vào trong sương mù của sơn cốc.

Vừa chờ đợi liền chờ đến khoảng hai canh giờ, chờ từ buổi sáng cho tới buổi chiều, Miêu Nghị chờ đợi đến mức trong lòng nẩy sinh chút lo nghĩ, hơi nghi ngờ rằng: “Có phải là đã xảy ra sự cố gì chăng, theo đạo lý thì không có khả năng như thế chứ, nếu như Huyết Quỳnh Chi thật sự là đáng giá như lời của hai sư huynh đệ họ, thì không có lý do gì mà người của Chính Khí Môn không tới gặp mình cả.”

Đúng vào lúc hắn đang suy nghĩ miên man thì “ầm” một tiếng - sương mù bủa vây sơn cốc dẹp ra để lộ một con đường.

Bảo Trữ đi ra từ đó, vừa cười vừa chắp tay làm lễ với Miêu Nghị:

- Ngưu tiền bối, chưởng môn của tệ phái muốn gặp ngài.


Miêu Nghị phấn khởi, chắp tay chào hai người canh gác cổng núi. Hai người họ nghe được đây là người mà chưởng môn muốn tự mình gặp mặt thì đâu dám thất lễ, cùng nhau chắp tay đáp lễ:

- Mời đi!

Miêu Nghị đi theo Bảo Trữ, vượt qua con đường do sương mù tách ra, vừa ra khỏi khu vực sương mù thì Miêu Nghị đã hơi sững sờ, cảm thấy là dường như là hắn đã đến thế giới khác chỉ trong nháy mắt. Đâu còn có sơn cốc nữa, trước mắt hắn là khắp chốn thác nước trong vắt, trên núi có ngàn hoa rực rỡ, có tiếng chim hót từ rừng cây bóng rợp, cảnh sơn dã hữu tình, trên những đỉnh núi có nhà cửa được sơn vẽ chạm trổ như ẩn như hiện.

Miêu Nghị có phần không hiểu: “Mới đi được mấy chục thước thôi, vì sao lại có bực biến hóa này, ở đây ẩn dấu cảnh tượng kì diệu như vậy, nhưng sao ở trên đỉnh núi ngoài kia lại không nhìn tới chứ?”

Lại quay đầu nhìn về phía sau lưng, hắn lại càng giật mình, đâu còn có lối vào sơn cốc nào nữa, ngay cả tí chút sương mù cũng không nhìn thấy nữa, chỉ có vách núi chắn ngang trơn nhẵn.

- Bảo Trữ, chuyện này là sao đây?

Miêu Nghị xem trước xem sau, ngó trái ngó phải rồi khó hiểu mà hỏi.

Bảo Trữ đã nhìn quen thói kỳ quặc của hắn rồi, vừa cười vừa đáp:

- Tiền bối, đó là Hộ sơn đại trận, nếu ở bên ngoài thì người lạ khó mà nhìn tới chỗ này được, và cũng không dễ để xông vào được đâu. Những thứ này để lát nữa nói sau đi, đừng để cho chưởng môn chờ lâu!

Miêu Nghị phát ra một tiếng A, rồi vội vàng theo gót y, theo thẳng đến tòa cung điện lớn nhất nằm trên ngọn núi cao nhất của khu vực này.

Sau một chuyến đi phải bước từng bước một trên những bậc thang dài lê thê, họ đã ở trên một khoảng đất phẳng nằm trên đỉnh núi, một bài phường(1) bằng ngọc thạch đang đứng sừng sững, trên đó có năm chữ to kiểu cổ xưa là Thiên địa hữu chính khí.

Khi họ đi đến trước cửa điện, hai gã đồng tử khom người nghênh tiếp vào điện. Không gian ở trong điện rộng rãi, nền lát hắc ngọc, trên vị trí thờ cúng thần vị(2) có một pho tượng vàng kim cao một trượng hình một đạo sĩ ngồi xếp bằng, một lão giả hạc phát đồng nhan mặc áo bào màu tím đang đứng ở phía bên dưới bức tượng, ở hai bên cạnh lão có tất cả là năm sáu người, mọi ánh mắt của đám người này đều dán vào người Miêu Nghị.

Bảo Tín cũng đang cúi đầu đứng ở một bên lão giả, nghiêng đầu liếc nhìn hai người vừa mới tiến vào.

Bảo Trữ là người dẫn đường, giới thiệu một câu, còn Miêu Nghị thì lập tức chắp tay hành lễ nói:

- Vãn bối Ngưu Hữu Đức ra mắt chưởng môn, ra mắt chư vị tiền bối.

Mọi người khẽ gật đầu, tựa hồ có ấn tượng không tồi với Miêu Nghị, họ nghe được đây là người tới hiến bảo vật, có khả năng cảm thấy tệ mới là lạ.

Chưởng môn Ngọc Linh chân nhân cũng gật đầu mỉm cười, vươn tay đỡ hờ.

- Đã người đồng đạo thì người tới là khách, không cần phải đa lễ đâu!

- --------------------------------

(1) Một kiểu cổng chào, là tên của kiểu kiến trúc của người Hán, được hình thành với những cột xếp thành hàng, trên đỉnh những cái cột này lại có bắc những xà ngang, trên các cột và xà đều có khắc những chữ đề mang tính chất kỉ niệm. Ở đây dùng để tuyên đương lễ giáo, nêu gương công đức.

(2) Trong giới tông giáo, thần tiên cũng có thứ tự riêng, mỗi bậc thần tiên có vị trí riêng trong hình thức thờ cúng.