Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Miêu Nghị khẽ gật đầu đã hiểu rõ, xem ra pháp lực yêu quái không thấp. Lại hỏi:
- Không phải còn có sơn thần thổ địa sao?
Con trai Lưu lão hán lại thấp giọng nói:
- Vô ích thôi. Sau đó đã tìm đến môn thần, nhưng vẫn không có kết quả.
Trong thôn không nhiều nhà lắm, đi một vòng cũng không mất nhiều thời gian, sau nửa thời thần, Bảo Ninh và Bảo Tín đi thu thập chứng cứ nổi giận đùng đùng đã trở lại, phía sau còn một đám thôn dân với khuôn mặt đầy mong đợi.
- Tiền bối, nơi này yêu nghiệt chưa trừ, thiên lý khó dung! Chúng tôi lập tức lên núi tìm!
Bảo Ninh trầm giọng chắp tay nói.
- Làm theo lời các ngươi đi.
Miêu Nghị gật gật đầu, hắn đúng là có chút không quen khi bị một đám thôn dân như vậy vây quanh.
- Ai muốn dẫn đường?
Bảo Tín quay đầu lại hỏi đường, một đám thôn dân vội lùi về sau.
Cuối cùng chỉ có mình Lưu lão hán dẫn đường.
Trong tiếng long câu chạy rầm rầm, Miêu Nghị ngồi ở phía sau vỗ vỗ vai Bảo Ninh,
- Các ngươi chạy chậm một chút, lão nhân gia không chịu được lắc lư.
Lưu lão hán ngồi phía sau Bảo Tín đúng là đã bị long câu với tốc độ hung mãnh doạ sợ rồi.
Lưu lão hán cũng không biết yêu quái ở nơi nào trong núi, liền hỏi Bảo Ninh vị trí của miếu thổ địa.
Trên một đường nhỏ trong núi, đã tìm được toà miếu thổ địa cũ kỹ, mọi người nhảy từ hai long câu xuống.
Miếu thổ địa không biết bao lâu chưa có người thăm viếng, không hề thấy được dấu vết hương khói, có lẽ đã sớm bị bỏ hoang rồi. Miêu Nghị hai mắt nheo lai, nhìn chằm chằm vào một cây hoè già phía sau miếu, mơ hồ thấy có yêu khí lượn lờ xung quanh.
Hai người sư huynh đệ hiển nhiên cũng nhìn ra! Bảo Ninh giậm chân thật mạnh một cái, thi pháp quát lớn:
- Thổ địa ở đâu!
Chỉ thấy cây hoà già sau miếu xào xạc lắc lư, trong nháy mắt biến thành hình một lão đầu, thắt lưng treo lệnh bài thổ địa, Lưu lão hán cả kinh quỳ xuống lạy.
Thổ địa lão đầu chắp tay sau lưng, ánh mắt quét qua mấy người, hừ lạnh nói:
- Thổ địa ở đây, đám thuật sĩ nơi nào dám ở đây hô to gọi nhỏ?
Bảo Ninh chỉ trích nói:
- Ngươi thân là thổ địa nơi này, sứ mệnh là chấn nhiếp yêu ma, Lưu gia trang nằm trong vùng cai quản của ngươi, sao ngươi ngồi yên nhìn đám yêu ma tác quái mà không làm gì?
Thổ địa lão đầu hừ mũi nói:
- Lưu gia trang đúng là nằm trong vùng cai quản của bản thổ, nhưng họ bất kính với bản thổ, lại chạy đi thờ phụng môn thần, điều này sao bản thổ chịu được, giờ có chuyện xảy ra cần gì phải tìm ta, cứ đi tìm môn thần là được rồi.
Lưu lão đầu nghe vậy càng trở nên sợ hãi hơn, lạy rồi lại lạy không dậy nổi.
- Nói bậy!
Bảo Tính nổi giận,
- Ngươi khinh chúng ta không biết gì phải không? Chắc chắc là ngươi làm chuyện gì có lỗi trước, Lưu gia trang bất đắc dĩ mới phải quay sang thờ phụng môn thần.
Bị vạch trần chân tướng, thổ địa lão nhân thẹn quá hoá giận, chỉ tay quát:
- Đám thuật sĩ nơi đâu, dám hô to gọi nhỏ với quan Thiên Đình, có còn để luật pháp Thiên Đình vào mắt không? Bây giờ cho các ngươi lập tức ly khai, nếu không đừng trách bản thổ địa không khách khí!
Dứt lời liền hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa nhoáng lên, đã lại biến trở thành cây hoè già.
Bảo Ninh và Bảo Tín nét mặt giận dữ, đã sớm muốn thu thập đối phương, nhưng ngặt nỗi Lưu lão hán lại không biết yêu quái ở đâu, đành phải chắp tay thỉnh giáo thổ địa:
- Xin hỏi thổ địa công, đám yêu nghiệt làm xằng bậy đó hiện giờ ở đâu.
Cây hoè già không có động tĩnh, không thèm đáp lời.
Sư huynh đệ hai người nhìn về phía Miêu Nghị. Miêu Nghị chắp dáng vẻ không liên quan, ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm:
- Các ngươi cứ nhân nhượng như vậy mà còn muốn hàng yêu trừ ma, nếu là ta, ta đã đem miếu đập nát, đem cả gốc rễ của hắn nhổ sạch rồi, có vài người rượu mời không thích chỉ thích uống rượu phạt.
Phép khích tướng này tuy tốt, nhưng đúng là hơi làm khó hai huynh đệ này, đập miếu thổ địa…
- Haiz!
Miêu Nghị thở dài, khoát tay nói:
- Hai người các ngươi cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, không hề có tâm hàng yêu trừ ma, thôi thì các ngươi đưa Lưu lão hán về trước đi, chuyện phiền toái ở đây giao cho ta.
Lời vừa nói ra, sư huynh đệ hai người gương mặt sung huyết đỏ bừng,
- Kết!
Bảo Ninh gầm lên một tiếng giận giữ, sư huynh đệ hai người cơ hồ cùng xông ra, một trận quyền cước hoa lệ đã đem miếu thổ địa phá tan thành trăm mảnh.
Miêu Nghị chân mày cau lại, cái này đúng rồi, cùng nhau làm chuyện xấu mới khá lên được.
Bá! Cây hoè già không bình tĩnh được rồi, trong nháy mắt ánh sáng xanh loé lên, hoá thành hình người, mi tâm hiện lên một đoá Thanh Liên nhất phẩm, thiết trượng cầm trong tay, chỉ lên gầm giận dữ:
- Đám tiểu bối vô tri ở đâu ra, sao dám tự tiện phá huỷ bài vị của bản thổ, đã biết tội chưa!
Đinh! Sư huynh đệ hai người đồng loạt rút kiếm ra ứng phó, vẻ mặt ngưng trọng.
Người ta là Thanh Liên nhất phẩm, tu vi hai người mới chỉ là Bạch Liên nhị phẩm, thực lực cách nhau quá lớn, căn bản không phải đối thủ của người ta! Miêu Nghị liếc mắt, không có khả năng đứng nhìn hai đạo sĩ gặp chuyện, rốt cục cũng xuất thủ, năm ngón tay đưa ra, một cỗ pháp lực cuồn cuộn càn quyét ra.
Bá! Khuôn mặt giận dữ của thổ địa cả kinh, không ngờ rằng trong đám này còn có cao thủ như vậy, nhưng mà cơ thể đã không thể tự khống chế, trực tiếp bị Miêu Nghị hút tới, giữ ở cổ, làm thổ địa không thể nhúc nhích.
- Gia gia tha mạng!
Thổ địa công thốt lời cầu xin tha mạng.
- Ta đã nói rồi, người như này chính là rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt!
Miêu Nghị bấm cổ thổ địa nói với hai sư huynh đệ.
Sư huynh đệ hai người lập tức vẻ mặt khinh bỉ đối với thổ địa, hoá ra cũng chỉ như thế. Giống như Thành Hoàng vậy, đều là hạng người ham sống sợ chế, đường đường là quan Thiên Đình không ngờ còn hô gia gia xin tha.
- Nói!
Miêu Nghị quay đầu lại quát:
- Thân là thổ địa sao không làm tròn nhiệm vụ giữ gìn đất đai, hay là không muốn làm công việc này nữa?
Thổ địa công gian nan hồi đáp:
- Không phải là không muốn bảo vệ Lưu gia trang, mà thật sự là do yêu quái kia tu vi quá cao, ngay cả sơn thần cũng phải chịu thiệt, tiểu thần như ta sao có thể là đối thủ được. Dù môn thần mà Lưu gia trang thờ phụng là Triệu Minh Nghiệp tới mà cũng không phải là đối thủ của yêu quái kia.
Bảo Ninh nổi giận,
- Vậy cho nên ngươi mới mắt nhắm mắt mở cho qua?
Thổ địa giọng mang theo nức nở nói:
- Tiểu thần cũng là bất đắc dĩ a!
Bảo Tín quát:
- Vậy tại sao các ngươi không báo cáo lên cấp cao, xin cấp trên phái người tới bắt yêu?
Thổ địa nói:
- Chuyện nhỏ như vậy mà báo lên Thiên Đình thì đúng là mất thể diện, sẽ chỉ làm cho phía trên nghĩ chúng ta vô năng, sau khi bắt yêu sợ cũng là lúc chúng tôi bị cách chức.
Miêu Nghị vừa nghe liền vui vẻ, lại còn liên quan tới cái môn thần Triệu Minh Nghiệp kia, xem ra chuyện giết Thành Hoàng là lo lắng vô ích rồi, liền cười hỏi:
- Các ngươi đều là dựa vào quan hệ mà đứng vào hàng tiên ban hả?
Một câu đã nói trúng, thổ địa ấp úng, thật sự là vì thế mới ko dám để phía trên biết được bọn họ vô năng.
Miêu Nghị vui vẻ một phen buông thổ địa ra hỏi:
- Yêu quái kia trú ở động phủ nào, mau đưa chúng ta đi, chúng ta sẽ giúp ngươi thu thập nó.
Thổ địa đưa tay chỉ:
- Ở đoạn nhai (vách núi cụt) hướng Bắc cách nơi này trăm dặm.
- Lưu lão hán, ngươi về trước đi, sau này cũng đừng thờ phụng môn thần nữa, thờ thổ địa mới là đúng đắn. Sau đó nhớ đem theo người trong trang chỉnh sửa lại miếu cho thổ địa!
Miêu Nghị quay đầu nhắc nhở một tiếng, đúng là có ý tốt, nếu không khó tránh khỏi việc thổ địa tới nhà trả thù.
- Dạ dạ dạ!
Lưu lão hán nghe lời cuống quít rời đi, vốn cũng không dám đi đối mặt với yêu quái.
- Dẫn đường!
Miêu Nghị vung tay về phía thổ địa.