Phi Thiên

Chương 1119: Giết Thành Hoàng (1)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Thấy ác quỷ sợ phù triện của mình, Hứu Lưu cầm hoàng phù bước ra ngoài, đám người hầu cầm đao đằng đằng sát khí cũng lần lượt theo ra.

Miêu Nghị lại âm thầm ngạc nhiên lần nữa, bình thường người phàm thấy quỷ đều sợ hãi, giống như Lưu lão hán mới đúng chứ, đằng này đám người của vương phủ vẫn dám tiến lên nghênh đón, chẳng lẽ vì thân phận là người vương phủ nên ngay cả quỷ cũng không sợ sao?

Hắn có điều không biết, chính là người phàm ở nơi này và Tiểu thế giới không giống nhau, những thị vệ trong vương phủ đều từng chinh chiến sa trường nhiều năm, đều là tinh anh bò ra từ trong đống thây chất như núi, máu chảy thành sông, chỉ như vậy mới có tư cách làm thị vệ của vương phủ, do thấy nhiều cảnh chết chóc, do vậy mới có thể thấy rõ sát khí.

Ác quỷ này bị một nhóm người mang sát khí ép tới, lại thêm đám nam nhân cường tráng dương khí cường thịnh không hề sợ hãi ép tới, khiến Quỷ tu phải lui về sau mấy bước

Thấy tình huống này, Hứa Lưu lại cười lạnh một tiếng,

- Ấc quỷ nơi nào dám ở đây quấy phá!

Hoàng phù trong ống tay áo rạch một đường, ánh lửa sáng lên, phóng về hướng ác quỷ.

Pháp lực cường bạo kèm theo hoả diễm đột nhiên công kích, ác quỷ vội nghiêng mình né tránh.

Hứa Lưu hạ thủ không lưu tình, từng tờ hoàng phù bắn ra, liên tiếp mấy mấy đạo phù xuất ra, khiến ác quỷ chỉ biết tránh né trốn chạy

Vài tên thị vệ lại chủ động dùng đao cắt vào lòng bàn tay, trên lưỡi đao dính tinh huyết đầy dương khí, mau chóng vây khốn tấn công Quỷ tu, giống như kết trận, tiến thối tương hỗ, đao pháo lão luyện thành thục, xuất thủ hung ác, không sợ chết.

Dưới sư liên thủ của mấy người, khiến ác quỷ trong nhất thời luống cuống tay chân, nhưng muốn làm nó bị thương cũng khó. Dù sao vô luận là lực đạo hay tốc độ phản ứng, đám người Hứa Lưu không thể so bằng.

Miêu Nghị kinh ngạc thán phục, thật là dám so đấu với ác quỷ a. Cái này nếu để cho Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu thấy được chắc không chịu nổi.

Hắn cũng cầm cuốn sách đi tới mái hiên, chắp tay xem cuộc chiến, nhìn qua lại có vài phần nho nhã.

Lưu lão hán vùi mình trong chăn ngẩng đầu len lén nhìn lại, sau đó lại tiếp tục vùi vào chăn run rẩy.

Nhưng ác quỷ này cũng không phải ăn chay, dường như đã bị chọc giận, nhân lúc phù triện trên tay Hứa Lưu chưa thành liền nhanh chóng xuất thủ phản kích, thi pháp nhấc đất đá lên, nổ mạnh bắn tới. Lập tức đánh cho đám người Hứa Lưu hộc máu đồng loạt ngã xuống.


Đúng lúc này, trên nóc nhà bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai người, có vẻ như bị thanh thế của trận chiến kinh động.

Chỉ thấy hai đạo sĩ trẻ tuổi lăng không, đứng lơ lửng vẫy ra một tấm lưới lớn đỏ sậm, rồi cùng nhau kéo hạ xuống dưới, bao phủ phía trên ác quỷ, rồi nhanh di chuyển khoá vị trí ác quỷ đó lại.

Mà trên mi tâm hai đạo sĩ chỉ hiện Bạch Liên nhị phẩm, vậy mà dám động thủ với Quỷ tu Bạch Liên tam phẩm, nhưng cũng phải nói tấm lưới trong tay hai người thực sự lợi hại, ác quỷ bị vây khốn trong đó vừa chạm vào lưới, chỗ tiếp xúc lập tức nóng đỏ, không biết có phải do trên đó có dấu vật gì chí dương chuyên khắc chế Quỷ tu không.

Ác quỷ bị vây khốn trong lưới kêu gào thê lương thảm thiết, dường như là chịu đau đớn vô cùng, nhưng mà lực bất tòng tâm, không thể thoát khỏi trói buộc của tấm lưới.

Miêu Nghị nhìn mà cảm thán. Cái lưới kia hiển nhiên không phải là pháp bảo uy lực cường đại gì, chẳng qua là một tấm lưới có thêm thứ gì đó thôi, liền trở thành vật khắc chế Quỷ tu. Lại thêm phù triện xuất hiện, tuy đều là món đồ chơi nhỏ nhưng lại lật đổ hết nhận thức của Miêu Nghị về pháp bảo ở Tiểu thế giới.

Đinh đang! Hai đạo sĩ trẻ đang khoá ác quỷ đột nhiên cùng rút trường kiếm phía sau ra, có vẻ như muốn ép ác quỷ vào đường chết.

Ác quỷ hoảng sợ vội hoá sương khói, liều một thân tu vi hoá thành một viên âm đan muốn bay khỏi lưới, màn sương khói đó vừa chạm vào mặt lưới liền lập tức biến mất vô hình.

Làm như vậy hẳn là khiến pháp nguyên bị tổn thương, Miêu Nghị nhìn cảnh này mà âm thầm lắc đầu, Quỷ tu này vì chạy trốn mà không tiếc giá nào, dù thoát khỏi nạn này, tu vi sợ là cũng từ Bạch Liên tam phẩm xuống lại Bạch Liên nhị phẩm, nhiều năm khổ tu coi như công cốc, nhưng so với mất mạng thì vẫn còn tốt chán.

Không ngờ vị đạo sĩ này vẫn không chịu bỏ qua, hất tay đánh ra một đoàn cát mịn đỏ sậm, đem Quỷ tu đang hoá sương khói vô hình bị đánh tan không ít, liền hét thảm một tiếng giữa không trung, bị đánh hiện nguyên hình vội tìm đường chạy trốn.

Không ngoài dự đoán của Miêu Nghị, mi tâm của Quỷ tu từ Bạch Liên tam phẩm đã thành Bạch Liên nhị phẩm.

Hai vị đạo sĩ trẻ lập tức rút kiếm đuổi theo, quả có phong phạm hàng yêu trừ ma.

Thấy hai vị đạo sĩ không bỏ qua, ác quỷ đang phi thân leo tường chạy trốn sợ tới hồn phi phác tán, cao giọng la hét:

- Gia gia cứu ta, gia gia cứu ta!

Hai người một quỷ rất nhanh đã biến mất ngoài đình viện.

Đám người Hứa Lưu ói ra mấy búng máu rồi lục tục bò dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hứa Lưu quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị đang cầm quyển sách đứng ung dung có chút kinh nghi bất định.


Vừa rồi lúc hắn ngã xuống có để ý, người này đối mặt với tình cảnh vậy mà điềm nhiên không hề nao núng, lại còn bình tĩnh ra xem náo nhiệt, phần định lực này tuyệt đối không phải người có thường có thể có được. Lại nhớ tới trước đó người này đã liên tiếng nhắc nhỏ bọn họ ly khai, Hứa Tiên liền lên tiếng hỏi:

- Tôn giá rốt cuộc là ai?

- Chỉ là khách qua đường thôi, không cần hỏi nhiều.

Vừa thốt xong một câu, ánh mắt Miêu Nghị đột nhiên thay đổi, chỉ thấy phía trước có âm khí vô cùng mạnh mẽ vọt tới.

Ầm ầm! Hai đạo sĩ vừa rời đi bay ngược trở về đừng lơ lửng trên không trung, không biết bị thứ gì đánh trở lại.

Rất nhanh, một đoàn âm vụ xoắn tới, năm tên Quỷ tu hiện thân, tên ngoài cùng bên phải chính là Quỷ tu mới bị thương vừa rồi.

Đứng giữa là một Quỷ tu hình thể khôi ngô, đầu đội ô sa, mặc quan bào, râu tóc dựng đứng, mắt như chuông đồng giận dữ, giữa mi tâm là một đoá Thanh Liên ngũ phẩm.

Mà bốn Quỷ tu quanh hắn đều áo trắng, tóc tai bù xù, hình dáng dữ tợn.

Hai vị đạo sĩ bị đánh hộc máu ngồi dậy, cầm kiếm từ từ lui về sau, đụng phải đám người Hứa Lưu, liền vội nhắc nhỏ:

- Đám quỷ này pháp lực cao thâm, mau chạy đi!

Hứa Lưu quay đầu nhìn Miêu Nghị vẫn ung dung như cũ, tâm liền động, phất tay gọi thủ hạ cùng lui về sau, giữ khoảng cách với Miêu Nghị, lùi vào tận trong thư phòng phía sau Miêu Nghị.

Chỗ này sao mà nhiều lệ quỷ thế! Lưu lão hán từ trong chăn nhìn qua khe hở lại sợ tới mức giữ chặt mép chăn run lẩy bẩy.

Hai vị đạo sĩ từ từ lui về phái sau cảnh giới, một người huy kiếm chỉ tới đám quỷ, phẫn nộ quát:

- Lệ quỷ phương nào, dám vào thành gây hoạ!

Quỷ tu khôi ngô mặc quan bào tức giận nói:

- Ta chính là Thành Hoàng vùng này, hai vị thuật sĩ, dám đánh bị thương quỷ soa của bản quân, có biết tội không!

- Thành Hoàng?

Hai vị đạo sĩ nhìn nhau một cái.

Thành Hoàng? Miêu Nghị chợt động, nhớ lại tình hình miếu thành hoàng ban ngày có tới, biết là có Quỷ tu chiếm lấy, không ngờ lại là tên này.

Thành Hoàng? Đám người Hứa Lưu cũng nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Lưu lão hán đang run lẩy bẩy trong chăn vừa nghe là Thành Hoàng, không ngờ lại ló đầu ra, mở to hai mắt nhìn.