Phi Thiên

Chương 1117: Thân thích của Lương Vương (2)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Thấy Lưu lão hán hơi khẩn trương, Miêu Nghị cười nói:

- Đại thúc đừng ngại, đừng coi ta là thân thích của Lương vương mà cứ coi như người bình thường thôi. Thực ra đúng như đại thúc nói, tại hạ không rành thế sự, vậy nên hôm nay định đi theo đại thúc học hỏi thêm kiến thức về dân tình thế thái, sau này sẽ có hậu tạ!

Thấy hắn dễ gần, Lưu lão hán cũng dần yên lòng.

Rất nhanh, sau khi quan sát hết đông tới tây khu chợ buôn bán, Miêu Nghị phát hiện ra tiền nơi này và Tiểu thế giới không giống nhau. Nơi này không ngờ lại dùng kim ngân và tiền đồng, không thấy ai dùng tinh tệ gì cả, làm Miêu Nghị không nói nên lời.

Kim ngân trên tay hắn cũng có một chút, nhưng không phải là loại tiền mà nơi này sử dụng, mà đều là trang sức các loại.

Không bao lâu, trong một quán trà lâu, một vị lão đầu có hàm râu dê đang ngồi, phía sau có vài tên cầm đao, một vị quân sĩ canh cửa thành trước đó cũng ở bên cạnh, chỉ Miêu Nghị đang khoanh tay đứng bên cạnh Lưu lão hán trong khu chợ, thấp giọng nói:

- Hứa gia, chính là hắn!

Một vị cầm đao phía cũng lập tức trầm giọng nói:

- Hứa gia, chúng ta nên nhanh bắt hắn lại.

Hứa gia phất tay áo,

- Người này khí độ bất phàm, không giống gian tế lẻn vào, xem lai lịch một chút rồi nói sau.

Rồi hướng về phía quân sĩ nói:

- Ngươi về trước đi, không được để lộ tin.

Nói xong vung tay, lập tức có người bên cạnh hiểu ý, cầm một quan tiền thưởng cho quân sĩ đó.

Lưu lão hán bình thường đến giữa trưa mà còn chưa bán được, vậy mà hôm nay chỉ trong vòng một canh giờ đã bán hết sạch, buôn bán thuận lợi như vậy làm chính hắn cũng thấy buồn cười, bởi nguyên nhân chính là do Miêu Nghị khí độ bất phàm đứng bên cạnh, hấp dẫn sự chú ý cuả người khác hơn cả việc rao lớn.

- Lão hán hôm nay lại mượn oai của quý nhân công tử.

Lưu lão hán quét dọn xe lừa mỉm cười nói. Tiếp xúc nhiều với Miêu Nghị liền thấy đối phương không hề kiêu ngạo, ở chung vô cùng hợp.

Miêu Nghị cười ha ha một tiếng, hắn cùng từng buôn bán, cũng biết Lưu lão hán là đang nhờ bóng mình, nên việc buôn bán vô cùng tốt.


- Đại thúc, hôm nay đừng về, đi theo ta đi dạo xung quanh một chút, có vài chuyện đang muốn thỉnh giáo đại thúc, sau này sẽ hậu tạ chu đáo.

Miêu Nghị khẩn cầu một câu.

Thân thích của Lương vương đã mở lời vàng ngọc, Lưu lão hán sao có thể cự tuyệt, đây cũng là điều mà người thường muốn với cũng không tới, liên tục nói đồng ý, quay lại tìm người quen trong khu chợ để gửi xe lừa.

Hai người bắt đầu đi dạo khắp hang cùng ngõ hẻm trong Đại Lương thành, Miêu Nghị lúc này phát hiện một chuyện kỳ quái, ở đây không có thần miếu để thu thập nguyện lực, trong nhà dù có bàn thờ cũng là tự phát, trong một toà thành mà có đủ các loại thần Phật, nói ngắn gọn chính là tin loại thần Phật nào thì sẽ dán bức hoạ môn thần đó ở trước cửa nhà.

Điều này Miêu Nghị thực sự không hiểu, truyền thuyết việc thu thập nguyện lực chính là phương pháp đến từ Đại thế giới, mà xem tình hình hiện tại như này, chẳng lẽ nơi này không có tu sĩ sao? Nhưng cũng không đúng lắm, Lưu lão hán đã nói là phụ cận núi có yêu quái lén lút tác quái mà.

Trên đường đi dạo Miêu Nghị phát hiện có người theo dõi mình, nhưng cũng không để ý lắm. Đến giữa trưa, lại nhờ Lưu láo hán tìm một tửu lâu để thưởng thức một chút các món ăn ngon ở địa phương. Khi tính tiền, Miêu Nghị cầm cây kim trâm trong tay, bóp thành không ít hạt kim đậu, dùng kim đậu này để trả tiền.

Ra khỏi tửu lâu, Miêu Nghị hỏi Lưu lão hán,

- Có biết tiên nhân thường ở đâu không?

Hắn định tiếp xúc với tu sĩ nơi này.

Lưu lão hán nói biết, dẫn hắn tới một toà miếu thành hoàng.

Miêu Nghị nghẹn lời, vẫn là lần đầu gặp loại đồ chơi này, nhưng thực ra lại có không ít tín đồ tế bái, hương hoả thịnh vượng. Lưu lão hán cũng mua hương tế bái, còn kéo Miêu Nghị vào cùng.

Miêu Nghị hờ hững phất tay, hắn sao lại đi quỳ gối lạy trước mấy thứ này. Hiện tại bất kể thành hoàng miếu này linh hay không linh, hắn thực sự nhìn ra được trong miếu có Quỷ tu sống nhờ, mở pháp nhãn có thể thấy được âm khí bay xung quanh.

Đám người Hứa gia cũng đi theo vào trong miếu thành hoàng, nếu đã đến đây thì cũng đốt nén hương cúng tế, nhân cơ hội quan sát gần hơn Miêu Nghị, thấy vị này khí độ bất phàm như hạc trong bầy gà, lại không hề có ý quỳ lạy, đúng là khinh nhờn thần linh, thật là to gan!

Thời điểm xoay người ra ngoài đi qua Miêu Nghị, Miêu Nghị dù vẫn nhìn về phía trước, song đã sớm phát hiện mấy kẻ này này chính là đám lén lút theo dõi mình.

Thời điểm cùng Lưu láo hán rời miếu thành hoàng, Lưu lão hán vẫn cẩn thận khuyên nhủ:

- Công tử, cứ nên bái lạy cầu bình an đi!

Miêu Nghị cười nhạt nói:

- Chỉ là yêu ma quỷ quái bé nhỏ mà muốn ta bái lạy, liệu có nhận nổi một lạy của ta không?


Tu sĩ dưới tay hắn đâu chỉ vạn người, muốn hắn phải quỳ bái một Quỷ tu thực là buồn cười, còn không nói từ âm khí ngưng tụ đã thấy tu vi của Quỷ tu này cũng không cao.

Lưu lão hán trợn mắt há mồm, sao lại ở miếu thành hoàn mà nói lời bất kính như vậy, liền vội kéo Miêu Nghị rời nhanh.

Hai người đi dạo khắp thành đến xế chiều, tới một nơi tương đối vắng vẻ, vào quán ăn ven đường ăn một bát mì với vài lát thịt mỏng. Thật ra với Miêu Nghị có ăn hay không không quan trọng, hắn hiện tại dù mấy năm không ăn cũng không sao, nhưng Lưu lão hán thì không như vậy, Miêu Nghị liền vui vẻ nếm thử phong vị của nơi này chút.

Lúc tính tiền Lưu lão hán dành trả tiền nói là đãi khách, thực ra cũng chỉ là mấy đồng tiền, Miêu Nghị cũng cười trừ, không tính toán.

Nơi này có vẻ vắng vẻ, gió cuốn lá rụng đầy đất, mấy con dã cẩu kêu

- Gâu gâu

không ngừng, bị Miêu Nghị thi pháp trừng mắt một cái, liền như gặp phải mãnh hổ, sợ hãi cúp đuôi chạy mất.

- Công tử. Trời sắp tối rồi, hay ngài trở về vương phủ nghỉ ngơi đi, lão hán ngày mai lại tới bồi ngày đi dạo được không?

Lưu lão hán nhìn chung quanh một chút nói. Hắn không thể so với Miêu Nghị, đi hơn nửa ngày cũng mỏi chân lắm rồi.

Vừa lúc tới một trạch viện bỏ hoang, cỏ bên ngoài cao đến tận thắt lưng, Miêu Nghị nhìn Lưu lão hán,

- Mệt rồi sao? Vậy tối nay ở tạm chỗ này đi.

Hắn đưa tay chỉ trang viên bên cạnh.

- Hả!

Lưu lão hán kinh hãi, vội khoát tay:

- Không được. Công tử sao có thể ở đây được, ngài xem trang viên này cả môn thần cũng không có, bên trong có khi còn có cái gì đó không sạch sẽ, sao có thể qua đêm ở đây được.

Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Chẳng lẽ chỉ cần dán hai bức hoạ lên cửa là tránh được đồ không sạch sẽ sao?

Ngay cả điều này cũng không biết? Lưu lão hán nhìn hắn như quái vật, gật đầu nói:

- Có môn thần canh giữ nhà, yêu ma quỷ quái sẽ không dám xông vào trạch viện.

Còn có chuyện như vậy sao? Miêu Nghị hỏi:

- Môn thần thật có khả năng bảo vệ bách tính?

- Cái này …

Lưu lão hán ấp úng một lúc, nói:

- Nếu dán thờ môn thần trước cửa nhưng bất kính thần linh thì cũng không được che chở.