Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Trên thuyền lâu, Vu Hành Giả nhìn chằm chằm Miêu Nghị ở phía dưới, lại quay đầu liếc nhìn lão Bạch bên trên, chỉ thấy lão Bạch vẫn như cũ nhìn chằm chằm chỗ sâu trong tinh không.
Ở bong thuyền phía dưới, Miêu Nghị di dò la khắp nơi xong, lại tới bên ngoài đại điện phía dưới, cách lổ trống của cửa sổ khắc hoa nhìn xem tám vị cương thi bên trong, rồi đẩy ra cửa hông đi vào. Bên trong đó có cái giường rồng rất dễ nhìn, lại cao cao tại thượng, cũng không biết có phải là ngự tọa trước kia của đại ma đầu đó hay không.
Tuy Vu Hành Giả nói không được chọc mấy cương thi này thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn là cẩn thận đi tránh ra. Thứ đồ chơi này vạn nhất xuất hiện sơ sảy gì, có muốn hối hận cũng không kịp.
Từ từ đi vòng qua bên cạnh long sàng, chỉ thấy phía trên đó điêu khắc những con rồng lớn nhỏ có hình thái khác nhau, con nào cũng trông rất sống động.
Đi quanh long sàng sờ soạng một vòng, Miêu Nghị đi tới chính diện, dùng hai tay chống đầu gối ngồi xuống, muốn thể nghiệm một phen cảm giác của vị đại ma đầu năm đó nhìn xuống phía dưới như thế nào.
Nhưng mà chuyện quỷ dị chợt xuất hiện, tám cương thi đứng phía dưới không ngờ lại chậm rãi quay đầu nhìn chòng chọc lại, con đang nhắm mắt cũng mở ra rồi, hai mắt trắng nhỡn, dường như không thấy được đồng tử, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cái tên nào đang ngồi ở trên ngai vàng đó.
Miêu đại điện chủ không tìm được cảm giác đại ma đầu coi rẻ chúng sinh như thế nào, mà chỉ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt chạy dọc suốt người, cả người phát cứng đi, thiếu chút nữa bbị hù dọa toát cả mồ hôi lạnh ra quần, mới phát hiện vị trí này dường như không phải ai cũng có thể ngồi được, hay hoặc giả là không phải ai đều có thể ở trên cao nhìn xuống nhìn tám cái vị phía dưới đó được.
Cứng đờ đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chậm rãi đứng lên, từ từ dời bước ly khai long sàng, từ từ đi xuống nấc thang, lặng lẽ đi vòng ra phía sau điện, thời điểm khi sắp quẹo vào hậu điện, quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện những cương thi kia đã khôi phục nguyên dạng không một tiếng động.
Trái tim nhỏ của Miêu Nghị đột nhiên đập nhanh một cách kinh hoàng, nhanh chóng theo thang lầu bay lên trên, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Vu Hành Giả, lão lão thật thật thưởng thức cảnh đẹp của tinh không, vừa rồi đích xác là bị hoảng sợ rồi.
Nhưng mà cảnh đẹp có khá hơn nữa mà đứng ở đây không ngừng nhìn mãi cũng sẽ nhìn đến chán luôn.
Một ngày sau, Miêu Nghị lên tiếng chào hỏi Vu Hành Giả, lại trở về bên trong tìm một gian phòng nhỏ.
Hắn sờ soạng cái giường trắng nõn như ngọc trong phòng, trong lòng thầm lẩm bẩm, nguyện lực không chứa thất tình lục dục, tốc độ luyện hóa có thể tưởng tượng được là nhanh như thế nào. Trên thuyền này nhiều Nguyện Lực châu như vậy, xem ra luyện hóa một chút Vu Hành Giả cũng sẽ không biết.
Tên này trước sau như một là nghĩ hay muốn làm là làm ngay, quyết định phải làm chuyện gì cũng sẽ không cố kỵ sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả Quân sứ Nhạc Thiên Ba cũng dám lừa dối, còn có cái gì mà hắn không dám làm nữa chứ.
Lập tức đóng cửa phòng, khoanh chân ngồi ở trên giường, hai mắt nhắm lại, trực tiếp thi triển Tinh Hỏa quyết bắt đầu từ việc luyện hóa cái giường này.
Hắn nơi này vừa bắt đầu thi triển công pháp luyện hóa, Vu Hành Giả đứng ở trên hành lang phía ngoài thuyền lâu lại cả người run run một cái, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, trực tiếp đột nhiên tiêu biến ngay tại chỗ.
- Ngươi làm cái gì?
Thanh âm của Vu Hành Giả đột nhiên nổ vang, Miêu Nghị cả kinh bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy Vu Hành Giả sa sầm gương mặt, trên mặt cũng không thấy được vẻ bình tĩnh trước sau như một nữa.
Miêu Nghị theo bản năng nhìn một chút các cửa bị khóa chặt từ bên trong, trong lòng lẩm bẩm, cửa sổ cũng không có mở ra, một chút động tĩnh cũng không nghe được, lão gia hỏa này là vào bằng cách nào?
Thả hai chân xuống giường, Miêu Nghị đứng lên kinh ngạc nói:
- Vãn bối không làm cái gì a, đại sư cớ gì mà tức giận như thế?
Vu Hành Giả trầm giọng nói:
- Ngươi vừa rồi là không phải là đang thi pháp luyện hóa cái giường này trợ giúp tự bản thân mình tu luyện sao?
Lúc nãy mới vừa bắt đầu, cũng còn không nếm ra vẻ ngon ngọt thế nào, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn cái giường kia, không tin đối phương có thể nhìn thấu cái gì, trực tiếp thề thốt phủ nhận nói:
- Đại sư hiểu lầm rồi, tuyệt không có chuyện này!
- Ngươi...
Thiền trượng trong tay Vu Hành Giả đông một tiếng dộng đất, khiến cho người ta một loại cảm giác muốn dùng một trượng đánh chết tên tặc tử này, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì nói:
- Thí chủ! Vạn lần không thể thi pháp luyện hóa nữa.
Chuyện không có chứng cớ, Miêu Nghị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình đang trộm cái thứ gì đó:
- Đại sư, vãn bối thật sự không có a.
- ...
Vu Hành Giả không nói nên lời, xoay người phất ống tay áo một cái, cửa phòng tự mở, sãi bước đi ra ngoài, nhìn sắc mặt căng ra dường như bị chọc tức đến mức cao rồi vậy.
Người có tính khí tốt như vậy đều bị chọc tức rồi, cũng đích thật là hiếm có.
Miêu Nghị lại nhìn quanh phòng một cái, âm âm thầm thầm nói:
Một chiếc U Minh Long Thuyền lớn Như vậy mà cũng đều độc thôn rồi, lão tử tùy tiện uống chút canh cặn cũng không nỡ bỏ cho, hẹp hòi như thế, trên thuyền này bảo vật nói không chừng thật đúng là bị lão độc thôn hết rồi. Lão già này vừa rồi là vào bằng cách nào vậy ta...
Hắn sờ cằm gương mặt đầy vẻ hồ nghi, gõ chỗ này một cái, chỗ kia một cái, nhìn một chút xem có cơ quan hay không, thậm chí ngay cả dưới giường cũng đều nằm xuống dò xét.
Cuối cùng vẫn là ra khỏi phòng, nhìn đông nhìn tây một hồi, quyết định đổi một chỗ khác, lặng lẽ lần xuống phía dưới vào lầu hai, lại tìm kiếm một căn phòng kín đáo, kiểm tra một chút mọi chỗ trong phòng, cẩn thận đóng cửa sổ lại, lần nữa khoanh chân ngồi ở trên giường hẹp.
Vào núi bảo vật như thế này, làm sao có thể tay không mà quay về được chứ? Hắn cũng không tin tự bản thân mình lặng lẽ luyện hóa một chút mà đối phương có thể phát hiện, tóm lại cẩn thận một chút vẫn là hay hơn.
Phía ngoài thuyền lâu, trên hành lang, Vu Hành Giả đứng dựa vào lan can đột nhiên lại là cả người run run một cái, quay đầu lại nhìn lão Bạch đứng ở trên cao nhất, đột nhiên giận dữ nói:
- Tiểu tặc kia lại đang len lén luyện hóa!
Lão Bạch thu hồi ánh mắt nhìn từ chỗ sâu trong tinh không xa xôi, lạnh lùng liếc trở lại, một tiếng cũng không nói, chẳng qua là ánh mắt hờ hững đó giống như coi rẻ một con sâu cái kiến cỏn con vậy, dường như đang chất vấn, ngươi là đang ở đây lên cơn quát tháo to nhỏ với ta hay sao?
Vu Hành Giả thần tình cứng đờ, vẻ giận dữ lập tức hoàn toàn biến mất, thở dài, trong nháy mắt lại biến mất ngay tại chỗ đó.
- Thí chủ! Ngươi vì cái gì mà không nghe lời khuyên bảo? Bộ nghĩ thay đổi phòng một cái là lão nạp không biết hay sao?
Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, khóe miệng đang nhếch lên một nụ cười, phát hiện nguyện lực tinh khiết tu hành thật sự là quá sung sướng rồi, cái này phải kêu là chỉ làm ít mà kiến tiền to, nhưng mà đột nhiên vang lên tiếng nói của Vu Hành Giả, lập tức phá hủy mộng đẹp của hắn.