Miêu Nghị cười nói:
- Chỉ là một hư chức ở đô đốc phủ mà thôi
- Nói đi, hơn hai năm mới tới thăm ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Trương Thiên Tiếu khẽ vuốt mái tóc dài và mượt, lại lười biếng nằm nghiêng xuống trên đùi một vị nam sủng, giơ tay vỗ nhẹ gò má người đàn ông kia vẻ cưng chiều, mà người kia cũng ôn nhu nắm lấy tay nàng mà hôn
Miêu Nghị liếc nhìn bốn vị nam sủng đó mà muốn phun huyết, tay sờ sờ thân mình, có chút không nói nên lời, nữ nhân này thật kỳ quái, hắn hơi hoài nghi liệu việc mang Hoắc Lăng Tiêu đến có hữu dụng không?
Trương Thiên Tiếu cũng nheo nửa mắt quan sát phản ứng của hắn.
- Ta thực sự là thuận đường đến thăm tẩu tẩu, không phải là giả
Miêu Nghị vội ho một tiếng,
- Nhưng lần này tới đúng là có chút việc mong tẩu tẩu hỗ trợ.
- Vậy à!
Trương Thiên Tiếu cười tủm tỉm nói:
- Nói nghe qua chút đi.
- Muốn tìm tẩu tẩu mượn người.
- Mượn người? Người nào mà đáng để Miêu chấp sự tự mình đi một chuyến vậy?
- Chính là Ổ Mộng Lan Trấn Bính *điện điện chủ dưới trướng tẩu tẩu.
Trương Thiên Tiếu ngẩn ra, nhanh nhẹn bò dậy, phất phất tay cho bốn vị nam sủng lui xuống, rồi hiếu kỳ nói:
- Người và Ổ Mộng Lan thích nhau sao?
Việc này cũng hơi khó tin, tình huống của Ổ Mộng Lan nàng đương nhiên biết, Miêu Nghị chưa vợ lại thêm tiền đồ sáng lạng, sẽ lấy nữ nhân đã thất thân như Ổ Mộng Lan sao? Nếu quả thật như vậy thì nàng cũng thấy vài phần kính trọng.
Miêu Nghị liếc mắt,
- Tẩu tẩu người nghĩ đi đâu vậy, tiểu đệ chỉ là muốn đem Ổ Mộng Lan tới Thuỷ Hành cung thôi.
- Thuỷ Hành cung?
Trương Thiên Tiếu nghi ngờ hỏi:
- Thuỷ Hành cung còn không bằng Nguyệt Hành cung của ta thì phải? Ổ Mộng Lan đáp ứng sao? Mà năng lực của Ổ Mộng Lan cũng không phải là xuất chúng, ngươi lại không tiếc gì mà chạy tới cầu xin ta. Đừng nói không còn nguyên nhân khác.
Miêu Nghị cũng không định giấu giếm nàng,
- Ổ Mộng Lan và bằng hữu của tiểu đệ là Triệu Phi có tình cảm với nhau, Triệu Phi chính là điện chủ Thuỷ Hành cung. Hai người không muốn bị chia tách, bởi vậy tiểu đệ xung phong nhận việc hay họ đến cầu xin tẩu tẩu, dù sao thì cung chủ Nguyệt Hành cung cũng là tẩu tử ta mà.
Trương Thiên Tiếu giật mình hỏi:
- Triệu Phi? Triệu Phi nào? Không lẽ chính là cái người Triệu Phi trở về cùng ngươi từ Tinh túc hải kham loạn hội?
Miêu Nghị gật đầu,
- Chính là hắn.
Trương Thiên Tiếu đột nhiên đứng dậy cười ha ha, cười đến đầy phóng đãng, chân trần lộ ra ngoài, vươn cánh tay xoay tròn điện nội thanh thanh lãnh lãnh, giống như là nghe được một chuyện vô cùng hài hước vậy.
Miêu Nghị không hiểu, đứng lên theo bước chân xoay tròn của nàng, hỏi:
- Tẩu tẩu sao lại cười lớn vậy?
Mùi thơm cơ thể phả vào. Trương Thiên Tiếu đến bên cạnh hắn, một cánh tay ngọc đặt lên đầu vai Miêu Nghị, nửa dựa lắc đầu cười nói:
- Ta cười Ổ Mộng Lan thật ngu xuẩn, sống nhiều năm như vậy coi như cũng hiểu về nam nhân, sao còn giống đứa nhỏ ba tuổi dễ lừa gạt vậy. Nam nhân có mấy người tốt, đối với nàng nhất thời mới mẻ mà thôi, đi Thuỷ Hành cung, bỏ qua lợi ích bên này, chờ khi hắn chán rồi, có hối hận cũng đã muộn, thật đúng là, sao có thể trông cậy người ta lấy nàng chứ?
- Tại sao không thể cưới nàng?
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Triệu Phi chính là muốn lấy nàng, cũng sẽ không để nàng chịu thiệt, sẽ nghĩ cách để nàng cùng trở thành điện chủ Thuỷ Hành cung, tính ra cũng không kém so với chỗ này của tẩu tẩu.
Trương Thiên Tiếu nhất thời không cười nổi. Sợ run một lát hỏi:
- Vậy Triệu Phi cưới nàng làm vợ hay làm thiếp?
Miêu Nghị quay đầu nhìn nàng, cùng nàng đối mặt nói,
- Đương nhiên là cưới làm vợ, Triệu Phi chưa từng có thê thiếp, Ổ Mộng Lan là người đầu tiên của hắn.
Trương Thiên Tiếu in lặng một lúc lâu, sau đó rời vai Miêu Nghị, than thở nói:
- Xem ra Ổ Mộng Lan gặp được nam nhân tốt.
Quay đầu lại hỏi,
- Hai người bọn họ sao lại yêu nhau?
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Ta cũng không biết, dù sao hai người bọn họ lần đầu tiếp xúc đã không hợp rồi, cũng không rõ họ thấy đối phương có gì tốt. Nghĩ lại cũng buồn cười, mấy hôm trước hai người bọn họ gặp nhau, Ổ Mộng Lan còn nói giống tẩu tẩu, nam nhân thiên hạ không có ai tốt, kết quả đã thay đổi luôn rồi.
Trương Thiên Tiếu không nói gì, hai chân trần trắng như tuyết đi tới cửa chính, nàng đứng đó lẳng lặng hóng gió, nhìn về phương xa, không rõ đang nghĩ gì.
Miêu Nghị đi tới, thử hỏi:
- Tẩu tẩu, có thể cấp cho tiểu đệ mấy phần thể diện, thành toàn cho hai người bọn họ?
Trương Thiên Tiếu quay đầu lại,
- Ngươi một điện chủ mà muốn điều một điện chủ thủ hạ của ta đi, không thấy tay mình quá dài sao?
Miêu Nghị cười khan nói:
- Chuyện này và việc tiểu đệ là điện chủ không có quan hệ gì, tiểu đệ chỉ tới cầu xin tẩu tẩu hỗ trợ thôi.
Trương Thiên Tiếu:
- Để Ổ Mộng Lan đi cũng không phải không thể, bổn cung cũng nguyện ý thành toàn cho nàng, chẳng qua Ổ Mộng Lan đi rồi, chỗ ta lại không tìm được người thích hợp ngay. Như vậy đi, một đổi một, ta để Ổ Mộng Lan đi Thuỷ Hành cung, người từ Mộc Hành cung đến chỗ ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Thế nào mà đem ta lôi vào vậy? Miêu Nghị nói:
- Tiểu đệ sợ là không có cách nào tới đây. Trình cung chủ sợ cũng không để ta đi.
- Đúng vậy! Trình Ngạo Phương giao cho ngươi chức vụ khai thác thủ hạ, đúng là không có khả năng thả ngươi đi.
Trương Thiên Tiếu xoay người, kéo váy dài qua, tay vỗ vào vai Miêu Nghị,
- Ngươi trước vốn là thủ hạ của ta, ở Nguyệt Hành cung của ta ăn no uống đủ, đủ lông đủ cánh rồi lại chạy tới địa bàn của người khác, giờ lại còn chạy tới tìm ta đòi người?
Miêu Nghị né tránh nói:
- Tẩu tẩu, ta giúp ngươi tới Thuỷ Hành cung lấy hai vị điện chủ trao đổi được không?