- Thần Lộ có một môn phái luyện bảo am hiểu luyện chế thứ đồ chơi tinh xảo này, ta đã bắt hết người của môn phái đó rồi, họ sau này sẽ chuyên luyện chế các loại trang sức cho mỗi mình ngươi thôi.
Câu trả lời này của Miêu Nghị hơi có ý khoác lác cho nàng vui, trên thực tế thì môn phái kia chỉ có hai người, đến nay vẫn còn chưa chịu khuất phục.
Không ngoài dự kiến, Lão Bản Nương ngượng ngùng cắn môi, nhìn hắn bằng ánh mắt đã hơi mang vẻ ý loạn tình mê.
Thừa dịp nàng động tình mà hắn cũng động lòng, Miêu Nghị vươn tay nắm lấy cái cằm trắng nõn của nàng, vừa mơn trớn vừa nâng nhẹ lên, rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.
Lão Bản Nương vừa mới chủ động đáp lại thì chợt phát hiện bản thân nàng đã sa vào lồng ngực của hắn rồi. Nàng nghĩ không khéo sẽ bị Mộc Tượng và Thạch Tượng xem đến mất, hoảng sợ ngượng ngùng mà vội đẩy hắn ra, mắng:
- Đáng ghét! Lúc nào cũng tìm cách này cách khác để chiếm tiện nghi của ta. Không nói nữa, ta phải đi rồi. Ở lại đây lâu sẽ khiến cho người ta hiểu lầm chúng ta làm chuyện mờ ám gì đó đấy.
Nàng nói xong liền vỗ tay “bốp bốp” mấy cái. Rất nhanh, Mộc Tượng và Thạch Tượng quay lại đây với tốc độ nhanh như chớp.
Lão Bản Nương chui vào trong màn lụa. Miêu Nghị nhận thấy ánh mắt của Mộc Tượng và Thạch Tượng cực kỳ cổ quái. Vào lúc họ đang muốn khiêng kiệu, Miêu Nghị chợt hô:
- Chờ một chút!
Hắn xoay người, bay vụt lên không trung, ba người còn lại không biết hắn muốn làm gì.
Miêu Nghị đi đến chỗ hoa cốc nở rộ quanh năm ở nơi này, tự tay ngắt lấy những loại hoa xinh tươi rồi kết thành một bó hoa to năm màu rực rỡ để mang về, xốc lên tấm màn lụa của Lão Bản Nương, đặt một bó hoa tươi to tướng bên cái gối mà Lão Bản Nương đang dựa vào. Hắn lại buông màn lụa xuống trước ánh mắt kinh ngạc vui mừng vô bờ bến của Lão Bản Nương.
Trong màn lụa, hoa tươi xứng mỹ nhân, Mộc Tượng và Thạch Tượng nhìn mà không biết phải nói gì, nghĩ: “Tiểu tử này là muốn Lão Bản Nương mê chết hắn đây, ngay ngón đòn này cũng có sức sát thương quá đi rồi, không trách dù hắn làm tiểu nhị cho khách sạn mà cũng có thể cám dỗ được Lão Bản Nương.”
Còn chưa xong, Miêu Nghị lấy ra bốn chiếc nhẫn trữ vật đưa cho hai người.
- Hai chiếc còn lại đành nhờ cậy hai vị giao cho đầu bếp và chưởng quầy, thay ta cảm ơn bọn họ! Làm phiền các ngươi giúp ta chiếu cố Lão Bản Nương cho tốt, chờ đến sau khi ta tới đón nàng đi thì nhất định sẽ hậu tạ bốn vị đại ca!
Mộc Tượng và Thạch Tượng xem qua đồ trong nhẫn trữ vật xong thì nhìn lẫn nhau, có thể nói là hơi có chút khiếp sợ. Trong mỗi chiếc nhẫn trữ vật cũng có một đống ngũ cực tinh thạch với số lượng tương đương nhau, từng này thì trị giá bao nhiêu tiền đây?
Miêu Nghị vừa ra tay liền lấy ra một phần mười số ngũ cực tinh thạch của hắn cho bọn họ, quả thật là hậu tạ chân chính đấy.
Lễ vật hậu hĩnh như thế khiến cho Mộc Tượng không nhịn được, thốt lên với vẻ kinh ngạc:
- Ngưu Nhị, tiểu tử ngươi không khỏi cũng quá nhiều tiền rồi đó? Mấy thứ này thực sự là đưa cho chúng tôi sao?
- Mấy thứ này không đáng gì cả.
Miêu Nghị nhìn về phía Lão Bản Nương đang ở trong bức màn lụa, cười:
- Nàng mới chính là thứ quý báu nhất của ta, giúp ta chiếu cố nàng cho tốt, ta đã nói rồi. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ hậu tạ bốn vị đại ca.
Lễ vật hậu hĩnh như thế mà cũng không đáng gì cả ư? Mộc Tượng và Thạch Tượng lại hơi có chút chờ mong, nghĩ: “Đến thời điểm đó, tên này có thể đưa vật gì ra để tới hậu tạ đây?”
Kiệu hương phi xông vào trong rừng, rời xa vùng đất này rồi mới chợt bay lên không trung, vượt lên ngưỡng trời.
Trên bầu trời, Mộc Tượng đang khiêng kiệu chợt quay đầu lại nói:
- Lão Bản Nương. Xem ra Ngưu Nhị không có cơ hội ăn bám ngươi rồi, có vẻ như còn có tiền hơn ngươi đấy! Vừa ra tay thưởng một cái thì đã ngang ngửa với mấy khoản thu nhập của khách sạn chúng ta trong nhiều năm đó!
Trong màn lụa, Lão Bản Nương đang trong tư thế nửa nằm nửa dựa cũng tò mò về chuyện này, nói:
- Thưởng thứ gì cho các ngươi thế? Lấy ra xem một chút.
Bốn chiếc nhẫn trữ vật được đưa tới trong tay nàng. Sau khi xem qua đồ bên trong, nàng cũng kinh ngạc đến sững sờ, e rằng riêng đồ ở trong mỗi chiếc nhẫn trữ vật cũng đáng giá cả một giang sơn, sợ là thương hội ở cả sáu nước nghèo cùng hợp lực lại thì trong một thời gian ngắn cũng không có cách nào gom góp đủ đồ của một trong những chiếc nhẫn trữ vật này, không cách nào tưởng tượng nổi Miêu Nghị từ đâu mà có được nhiều ngũ cực tinh thạch như thế.
Dù cho nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại sẽ trọng thưởng như thế đối với bốn người bọn họ, vừa ra tay liền thưởng cho mỗi người tài vật đáng giá cả một giang sơn, nhưng nói theo góc độ khác, cũng có thể chứng minh địa vị của nàng ở trong lòng Miêu Nghị, đúng như lời của Miêu Nghị vậy, nàng mới chính là thứ quý báu nhất của hắn.
Thạch Tượng cười khà khà, nói:
- Đồ thì đúng là tốt thật, chỉ là lễ vật này quá quý trọng rồi, nhận thì có chút sợ tay bị phỏng mất. Ngưu Nhị mà muốn mang Lão Bản Nương đi một cách thuận thuận lợi lợi, e rằng có không ít nơi sẽ phải tiêu tốn mấy khoản lớn đấy, hắn có tấm lòng này đã là đủ rồi. Lão Bản Nương, hãy bảo hắn tiêu tiền cho những chỗ cần thiết nhất đi!
Từ trong bức màn lụa, bốn chiếc nhẫn trữ vật loáng một cái đã về trong tay hai người kia, Lão Bản Nương nói với thái độ thờ ơ:
- Nếu như hắn đã thưởng cho các ngươi, các ngươi cứ nhận đi!
Vừa dứt lời, nàng đã nằm nghiêng xuống, dùng một cánh tay chống đầu, ngửi mùi hương thơm ngát của hoa tươi ở bên cạnh, vẻ mặt nàng mỉm cười, biểu cảm của nàng là mê say, người đẹp hơn hoa.
Tuy rằng hắn chỉ đưa cho nàng một bó hoa tươi, so với lễ vật dành cho bọn Mộc Tượng thì thua xa về mức độ quý trọng, nhưng đối với nàng mà nói, phần tình nghĩa này lại là có một không hai, sự xuất hiện của bốn món lễ vật quý trọng kia lại càng làm nổi bật lên phần tình nghĩa ấy. Nàng không cần bốn món lễ vật quý trọng kia mà chỉ cần ý nghĩa ẩn núp trong bốn phần lễ trọng này mà thôi.
Hắn đưa lễ vật quý trọng cho bọn Mộc Tượng cũng là để cho nàng tin tưởng hắn, để cho nàng thấy được sức mạnh thật sự đang được ẩn giấu của một Miêu Nghị tưởng chừng như nhỏ yếu, khiến cho nàng được chứng thực, thực sự cảm nhận được hy vọng về ước hẹn ngàn năm sẽ được Miêu Nghị thực hiện một cách chân thật vô cùng, điều này quan trọng hơn hết thảy các thứ lễ vật quý trọng khác.
Không chỉ có mình nàng ở trạng thái tinh thần phấn chấn thôi đâu, Mộc Tượng và Thạch Tượng cũng thế, hai người này không kìm lòng nổi, lộ ra nét cười hì hì trên mặt, họ cũng thấy được hy vọng giống như cảm nhận của Lão Bản Nương vậy.
- Mới vừa rồi, Ngưu Nhị còn tặng trang sức cho ta nữa, các ngươi nhìn xem có đẹp mắt hay không?
Lão Bản Nương chợt bò dậy, vuốt tóc mân mê làm dáng.
Ngay lập tức, hai người đang khiêng kiệu này khen nức nở:
- Đẹp mắt đẹp mắt, ừ, thật là đẹp mắt.
- Ngưu Nhị nói hắn đã tóm gọn một môn phái luyện bảo, để chuyên luyện chế trang sức cho ta đấy.
Đây mới thật sự là cái mà Lão Bản Nương đang muốn khoe khoang cơ.
- Trời ơi! Sử dụng một môn phái luyện bảo để chuyên luyện chế đồ trang sức cho Lão Bản Nương, phu nhân của sáu thánh cũng không được hưởng thụ đến đãi ngộ này đâu.
Nhóm khiêng kiệu này cười to trêu ghẹo nàng.
- Đi!
Lão Bản Nương “xì” một tiếng rồi nằm nghiêng xuống, nhưng cũng không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng, cũng cảm thấy Ngưu Nhị làm như thế thì khoa trương quá mức rồi, chẳng qua là trong hôm nay, nàng thật sự đã rất vui vẻ. Dung nhan kiều diễm kia lại gần bên hoa tươi, nhẹ ngửi hương hoa với vẻ đắm say, cho dù hoa tàn rồi, kí ức tốt đẹp này cũng có thể khiến nàng ghi nhớ không quên trong suốt cả cuộc đời.