Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Đến lúc này, người của hai điện từ trên xuống dưới mới phát hiện ra Miêu Nghị trọng dụng Dương Khánh như thế cũng không phải là không có nguyên nhân. Thực vậy, vô luận là thủ đoạn hay mưu trí của vị Đại tổng quản này cũng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã đều vội đứng dậy hành lễ:
- Dương tổng quản!
Dương Khánh vừa cười vừa chắp tay hành lễ, đi trước lên lầu để chào hai vị Điện chủ, sau đó mới xuống lầu, ngồi vào vị trí của mình. Y ngồi ở vị trí cao nhất, Diêm Tu ngồi ở ngồi ở vị trí thứ hai.
Trong buổi tiệc, có thể nói là hai vị Hành tẩu Phùng Chi Hoán, Hà Vân Dã liên tục chủ động mời rượu Dương Khánh. Họ tỏ ra tươi cười ngoài mặt, nhưng trong lòng lại đắng chát khó chịu. Người mà năm xưa bị chính họ dạy dỗ thì nay lại trở thành đối tượng khiến họ phải miễn cưỡng cười vui.
Nếu Dương Khánh là thuộc hạ của Điện chủ bình thường thì cũng không khiến cho bọn họ phải làm như vậy, không hiểu sao mà Miêu Nghị giữ thêm chức chấp sự của Kim điện trong Ngọc Đô Phong, vậy thì không giống với lúc trước rồi.
Dương Khánh truyện trò vui vẻ, tựa như đã quên mất những chuyện không vui trong quá khứ, cái bàn này là do y làm chủ. Từ trước tới nay, y luôn nắm bắt được cảm xúc của mọi người trong các tình thế để dẫn về hướng cần đến, cũng có thể nói là người làm việc lớn thì không để có sai sót gì, lộ rõ phong phạm của Đại tổng quản trông coi hai điện, cũng thể hiện khí thế bừng bừng của hai điện, biết cách làm gì để tôn lên địa vị của Miêu Nghị.
Mà Diêm Tu đã quen dần với việc tỏ ra khiêm tốn rồi, khiêm tốn ở bên cạnh Miêu Nghị, đã có thói quen không nói cười tùy tiện trước mặt người ngoài rồi, khiến cho người ta không đoán nổi tâm tư của lão, lại khiến những người đó nhìn thấy lão thì cảm thấy có phần lo lắng không yên. Ngoài Miêu Nghị ra, không có người nào có thể chỉ huy được lão, lão chỉ nghe theo phân phó của Miêu Nghị. Ngoài ra, những người có quan hệ khá thân thiết với lão cũng chỉ có Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Sau khi uống hai chén để tỏ ý chung vui, Diêm Tu liền cáo từ, truyền âm với Dương Khánh một câu, trong cung không thể không có người trông coi.
Đứng ở sau lưng Dương Khánh, Thanh Mai và Thanh Cúc xem đến chủ tử trò chuyện vui vẻ thì đều cảm thấy rất mực xúc động bùi ngùi. Họ nhớ đến ngày xưa, hai vị Hành tẩu kia cũng ỷ thế hiếp người không ít đâu, ngày nay lại chỉ có thể gật gù cười hùa theo để lấy lòng, quả thật là thế sự vô thường quá!
Mà hết thảy những thay đổi này đều là do vị đang ở trên lầu kia đưa tới. Hai nữ thỉnh thoảng sẽ nhìn một cái về phía trên lầu các, tâm tình có chút phức tạp.
Ở trên lầu, Miêu Nghị cũng giống với Dương Khánh, trò chuyện vui vẻ với Hoắc Lăng Tiêu, cứ như là đã quên chuyện lúc trước Hoắc Lăng Tiêu gài bẫy hắn đi Tinh Túc Hải khiến hắn suýt chết.
Cũng không phải là quên đâu, Miêu Nghị cũng không có cảm tình gì với loại người như Hoắc Lăng Tiêu, chỉ có điều hắn hiện đã quyết định chủ ý trong thời gian này rồi, cần ổn thỏa, xây dựng nhiều mối quan hệ, ít kết thù thôi. Đứng ở vị trí cao rồi, tầm nhìn cũng càng xa, so đo với Hoắc Lăng Tiêu là chuyện vô nghĩa, lòng dạ của hắn không nhỏ nhen đến mức không khoan dung được cho Hoắc Lăng Tiêu. Mà quan hệ mập mờ giữa Hoắc Lăng Tiêu và vị cung chủ Nguyệt Hành cung kia cũng là mối quan hệ có lợi cho hắn.
Đến nay, trong mười cung Thần Lộ, bên phía Thủy Hành Cung đã do Đào Thanh Ly thâu tóm, cộng thêm có Triệu Phi và Tư Không Vô Úy ở bên đó, dù cho cấp dưới ở Thủy Hành Cung có mắng hắn "Miêu tặc" thế nào nữa, lời nói của chính hắn vẫn có tác dụng ở Thủy Hành Cung đó, một câu nói của hắn cũng đủ để quyết định tiền đồ của những người thuộc cấp dưới ở Thủy Hành Cung.
Trình Ngạo Phương kiêm nhiệm Mộc Hành cung và Nhật Hành cung thì đương nhiên là khỏi phải nói rồi. Còn hắn, bằng vào thân phận chấp sự Kim điện trong Ngọc Đô Phong của hắn, cộng thêm chức Hành tẩu ở chỗ này, lại có thiện ý từ Trình Ngạo Phương, lời của Miêu Nghị hắn cũng có tác dụng ở Mộc Hành cung và Nhật Hành cung đấy.
Nếu như hắn có thể lợi dụng Hoắc Lăng Tiêu để tóm được Trương Thiên Tiếu của Nguyệt Hành cung, thì tiếng nói của hắn sẽ có sức ảnh hưởng tới gần năm cung ở Thần Lộ. Đến lúc đó, ở nửa địa bàn này của Thần Lộ, không ai dám đắc tội Miêu Nghị hắn. Đây chính là quyền thế!
Trong đình viện, một tên cung nữ xuất hiện, khom người chào về hướng lầu các phía trên, Tuyết Nhi xoay người rơi xuống, hỏi rõ chuyện gì xảy ra rồi truyền âm với Miêu Nghị đang ở trên lầu các:
- Đại nhân, chưởng môn Bành Ngư Bành của Tam Tổ Môn đến đây rồi, bảo là đã mang tới hai người mà ngươi muốn.
“Hai người mà ta muốn ư?” Miêu Nghị khẽ giật mình, nhưng sau đó liền hiểu ra, truyền âm đáp:
- Mời Bành chưởng môn vào.
Chỉ trong chốc lát. Tuyết Nhi tự mình dẫn đường vào đình viện cho Bành Ngư, Miêu Nghị dựa vào lan can trên lầu các, vẫy tay chào:
- Bành huynh!
Bành Ngư không nghĩ rằng ở đây đang có khách, cười khà khà chào hỏi nhóm người Dương Khánh, Diêm Tu, sau đó đi thẳng lên lầu. Y cũng biết Hoắc Lăng Tiêu nên nhân tiện ngồi vào vị trí để xã giao một phen, sau đó nâng chén chúc mừng Miêu Nghị được thăng chức làm chấp sự của Kim điện, rồi chợt nói:
- Miêu huynh, ta đã mang đến cho ngươi hai người mà ngươi muốn rồi.
- Chỉ là hai người thôi, sao dám làm phiền một chưởng môn tôn sư như Bành huynh đây tự mình đưa tới chứ.
- Tiện đường chúc mừng Miêu huynh thăng chức thôi, ha ha!
Bành Ngư còn chưa ngồi nóng chỗ, lại có cung nữ đến báo, chấp sự thương hội ở Thần Lộ là Thạch Trọng Nguyên xin tới bái phỏng.
Miêu Nghị không quen biết người này, nhưng biết chức vị của người này không tầm thường, cấp bậc của chấp sự thương hội ở Thần Lộ được nắm giữ thực quyền chỉ kém một chút so với chưởng quầy thương hội ở Thần Lộ, Miêu Nghị hắn cũng giữ hư chức tương tự trong thương hội bên phía Lưu Vân Sa Hải. Lương bổng hàng năm cho cái hư chức này đều tự cho vào tài khoản riêng của hắn trong thương hội, chưa từng mất mát gì cả, điều này hắn dĩ nhiên là biết rõ, chỉ là không biết vì sao mà Thạch Trọng Nguyên lại tới đây gặp hắn.
- Có khách quý tới, ta đi nghênh tiếp nhé!
Miêu Nghị nói thế với Hoắc Lăng Tiêu và Bành Ngư, rồi hắn lập tức mang theo Thiên Nhi, Tuyết Nhi rời đi.
Sau khi gặp Thạch Trọng Nguyên, Thạch Trọng Nguyên từ chối ý tốt của Miêu Nghị một cách khéo léo, y không có ý định ngồi vào bàn cùng những người khác. Miêu Nghị hiểu thân phận của y ở thương hội không nên dây dưa nhiều với thế lực ở địa phương, cũng biết chưa chắc người ta đã thèm để mắt đến điện chủ của nhất phương, vì thế nên hắn đưa ra lời mời tới tẩm cung để uống trà.
Thạch Trọng Nguyên chưa nói ra ý đồ tới đây của y, chỉ chúc mừng chuyện Miêu Nghị được thăng chức, dẫn theo một đống quà, trong đó có một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Vào lúc này, Miêu Nghị mới biết, tuy y mang tới một đống quà còn quý trọng hơn một vạn viên Nguyện Lực Châu kia, nhưng một vạn viên Nguyện Lực Châu kia mới là thứ chủ yếu, là lễ vật kính dâng hàng năm cho chấp sự Kim điện từ phía thương hội Thần Lộ, tuy không nhiều lắm, nhưng năm nào cũng có.
Trước đây, Miêu Nghị chỉ biết rằng thương hội có thông lệ là mỗi năm đều chia một phần hoa hồng cho cấp bậc cung chủ, không nghĩ tới chấp sự Kim điện cũng được hưởng thông lệ này.
Thạch Trọng Nguyên tự mình tới đây chỉ là để đại biểu thái độ của thương hội, không có ý định ở lại lâu, chỉ uống xong một chén trà liền lấy cớ phải đi tuần tra nữa, xin cáo từ.
Sau khi Miêu Nghị tiễn đưa y, còn chưa trở lại Lưu Phương Viên thì lại có kẻ dưới tới thông báo, có khách đến, khách tới chẳng phải ai khác mà chính là Điện chủ của Trấn Bính điện ở Nguyệt Hành cung - Ổ Mộng Lan.
Miêu Nghị tự mình đi nghênh đón, Ổ Mộng Lan cũng không keo kiệt, lại ban thưởng cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Ổ Mộng Lan tới vừa đúng lúc, Miêu Nghị vừa ra đón liền gặp nàng, sau đó hai người này cùng nhau đi Lưu Phương Viên.
Ổ Mộng Lan xem đến Hoắc Lăng Tiêu cũng ở đây, khóe miệng của nàng liền có phần nhếch lên tỏ vẻ châm chọc, nàng cũng châm chọc khiêu khích Hoắc Lăng Tiêu như thế trong suốt buổi tiệc, khiến cho gã cảm thấy hơi xấu hổ.