Phi Thiên

Chương 103-2: Gió tuyết Nam Tuyên (11)

Cho dù ai cũng có thể nhìn ra tên này chật vật thành như vậy, mới vừa rồi đã bất chấp hết thảy liều mạng, từ đó có thể tưởng tượng tình cảnh của hắn trước đó nguy hiểm tới mức nào. Nhìn qua cũng biết đã nhặt được cái mạng trở về, nếu không sẽ không chật vật không chịu nổi như vậy.

Mắt Dương Khánh thoáng qua vẻ cười, thầm nhủ trong lòng, tiểu tử này... Bất quá ngoài mặt vẫn duy trì uy nghiêm phủ chủ, nhàn nhạt hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Đang lúc này, cách đó không xa lại có hai kỵ sĩ cấp tốc chạy tới, chính là Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp.

Hai người chạy tới trước mặt Miêu Nghị, miệng còn dính máu lộ ra dáng vẻ rất chật vật, gấp giọng hỏi thăm:

- Động chủ, ngài không sao chứ?

Thật ra thì hai người đã tới sớm, nhưng đối mặt cường địch như vậy hai người không dám hiện thân, sau khi thấy bọn Dương Khánh đến mới dám chạy đến.

Bất quá trước đó trốn trong góc tối âm thầm lặng lẽ quan sát cuộc chiến này, bọn họ có thể nói là sợ hết hồn hết vía. Động chủ lại có thể lấy tu vi yếu ớt chém giết hai tên tu sĩ ít nhất Bạch Liên ngũ phẩm, mắt thấy cảnh tượng này khiến cho bọn họ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Miêu Nghị lắc đầu một cái, không vội đáp lời của bọn họ mà đáp Dương Khánh trước, trầm giọng nói:

- Thuộc hạ cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, đang muốn trở về Đông Lai động, đi tới nửa đường đột nhiên có một người chạy đến đánh chặn đường. Thuộc hạ liều mạng chạy về phía Nam Tuyên phủ, ai ngờ đối phương tựa hồ đã tính trước thuộc hạ sẽ chạy trở về. Thuộc hạ trốn tới đây lại trúng mai phục, trước không đường đi, sau có truy binh, thuộc hạ không thể không liều chết đánh giết, may mắn chém giết hai tên cẩu tặc này!

Dương Khánh hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn về phía hai thớt long câu lưu luyến chũ cũ không chịu rời đi hai cỗ thi thể, cười lạnh nói:

- Đi xem thử là ai.

- Dạ!

Hùng Khiếu tranh trước ôm quyền lĩnh mệnh, định chủ động đi thăm dò.

Ai ngờ Miêu Nghị đột nhiên xuất thương, chỉ về phía Hùng Khiếu.

Sắc mặt Hùng Khiếu trầm xuống:

- Miêu lão đệ, ngươi làm như vậy là ý gì?

- Có ý gì ư?

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, mặt hiện lên vẻ tàn khốc nói:


- Hùng Khiếu cẩu tặc! Ngươi thật sự coi ta là người ngu hay sao? Có ý gì chính ngươi rõ ràng nhất, ngươi muốn hủy thi diệt tích sao?

Lúc trước sau chuyện xảy ra ở Diệu Pháp Tự, Miêu Nghị lặng lẽ đến Trường Phong động mang theo Hắc Thán len lén rời đi, một mình trở về Nam Tuyên phủ gặp Dương Khánh.

Đầu tiên là sợ để cho Hùng Khiếu biết sẽ hạ độc thủ dọc đường. Tiếp theo là muốn cho Hùng Khiếu suy đoán không ra, lo lắng không biết hắn có nói gì với Dương Khánh hay không, để cho Dương Khánh bất động thanh sắc khó có thể đoán được, mới có thể làm cho Hùng Khiếu ném chuột sợ vỡ đồ không dám khinh suất làm loạn.

Nhưng hôm nay xem ra hắn ẩn nhẫn cũng không đổi lại được đối phương hạ thủ lưu tình, ngược lại là đuổi tận giết tuyệt, thiếu chút nữa làm cho hắn táng mạng nơi này.

Nếu đã đến trình độ này, vậy dứt khoát trở mặt để cho Dương Khánh biết, nếu không tiếp tục nhịn nữa sẽ nguy hiểm hơn.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người chợt nhìn chằm chằm vào Hùng Khiếu, Dương Khánh cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Hùng Khiếu, để xem y nói thế nào.

Mọi người đều biết, loại chuyện như vậy Miêu Nghị sẽ không bịa đặt, nhất định là phát hiện cái gì.

Chỉ có một điểm làm cho mọi người không nghĩ ra, tại sao Hùng Khiếu muốn hạ sát thủ với Miêu Nghị.

Hùng Khiếu cũng thốt nhiên giận dữ, chỉ Miêu Nghị gằn giọng quát lớn:

- Tiểu bối ngu ngốc, đừng đặt điều nói bậy ở chỗ này!

- Ta ngu ngốc ư, quả thật là ngu ngốc, nếu không phải ngu ngốc, há có thể bị ngươi năm lần bảy lượt hạ sát thủ như vậy!

Miêu Nghị giơ thương chỉ Hùng Khiếu rống giận:

- Lần trước ngươi ngoài mặt là thỉnh mệnh phủ chủ để cho ta đi trừ quỷ tu lập công, trên thực tế phái tới hai trợ thủ lại là muốn lấy mạng ta!

- Nói năng bậy bạ!

Hùng Khiếu nhanh chóng quay đầu lại nhìn Dương Khánh chắp tay nói:

- Phủ chủ, xin chớ nghe cuồng đồ này nói hươu nói vượn!

Dương Khánh mặt không lộ vẻ gì, không nhìn ra y có tin hay không.

- Hùng Khiếu cẩu tặc!

Miệng Miêu Nghị đầy máu, nhe răng toét miệng nói:


- Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành là chết ở trong tay quỷ tu kia sao, hôm nay ta không ngại nói thẳng ra sự thật, hai tên tiểu nhân hèn hạ kia chính là chết dưới thương Miêu mỗ. Trước khi chết hai tên nọ cầu xin tha thứ đã khai ra là ngươi chỉ điểm ở sau lưng, nếu không phải ngươi chỉ điểm, ta với bọn họ không thù không oán, vì sao bọn họ phải hại ta?

- Vốn ta định bỏ qua chuyện này, không muốn nhắc tới, bởi vì tự biết không phải là đối thủ của ngươi. Ai ngờ lần này gặp mặt, cẩu tặc ngươi lại tiếu lý tàng đao hạ độc thủ với ta lần nữa!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thì ra lần trước hai người cũng đã ngấm ngầm giao thủ với nhau trong tối.

Dương Khánh híp mắt lại, nhàn nhạt nhìn Hùng Khiếu.

Hùng Khiếu cười ha hả nói:

- Hoang đường, ngươi đã biết bọn họ với ngươi không thù không oán, không ai chỉ điểm hẳn sẽ không hại ngươi, vậy Hùng mỗ với ngươi có ân oán gì, tại sao muốn hại ngươi?

Miêu Nghị quay thương chỉ về phía hai cỗ thi thể:

- Ngươi dám nói hai người này không phải là người của ngươi ư?

Hùng Khiếu lộ vẻ buồn cười:

- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ tên này không phải là người, nếu không vì sao trấn định như thế?

Dương Khánh nghiêng đầu nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu cho Thanh Cúc, Thanh Cúc hội ý, giục long câu chạy tới, hút hai thủ cấp bị Miêu Nghị chém xuống bay vào tay, xách búi tóc hai thủ cấp quay trở lại, lột mặt nạ che mặt của chúng xuống trước mặt mọi người.

Dung mạo hai thủ cấp này vừa lộ ra, có người hơi kinh hãi, có người lẩm bẩm nói:

- Phạm Nhân Phương, Phương Tử Ngọc...

Phần lớn người đều nhận ra là thủ hạ của Hùng Khiếu, đều nhìn về phía Hùng Khiếu xem y giải thích thế nào.

Tần Vi Vi chau mày, mặc dù nàng ghét Miêu Nghị, nhưng dù sao Miêu Nghị cũng là thủ hạ của mình, Hùng Khiếu làm như vậy không khỏi hết sức không nể mặt nàng. Muốn xử lý Miêu Nghị cũng phải tự mình động thủ, không tới phiên người khác nhúng tay.

Bất quá nàng vẫn không nghĩ ra tại sao Hùng Khiếu muốn đối phó Miêu Nghị.

Thanh Cúc liếc nhìn Hùng Khiếu, tiện tay ném hai thủ cấp lăn lông lốc tới dưới chân long câu y.

Quả nhiên!

Miêu Nghị đùng đùng nổi giận, bởi vì lúc trước ở sơn môn Nam Tuyên phủ, hắn đã nhìn thấy hai người này đi theo Hùng Khiếu, biết là hai tên động chủ dưới quyền Hùng Khiếu, lúc này chỉ hai thủ cấp tức giận nói:

- Hùng Khiếu cẩu tặc, đã có đủ nhân vật chứng, sự thật rành rành, ngươi còn có lời gì để nói?

Ai ngờ Hùng Khiếu cũng tỏ ra giật mình kinh hãi, cả kinh thất sắc nói:

- Phạm Nhân Phương, Phương Tử Ngọc... Tại sao có thể như vậy?

Dứt lời vội vàng xoay lại ôm quyền nói với Dương Khánh:

- Phủ chủ, chuyện này thuộc hạ thật sự là không biết chút nào cả. Thuộc hạ và tiểu tử này không thù không oán, thật sự không cần thiết hại hắn, xin phủ chủ minh giám!