Nhìn vào vách đá cao trăm trượng, Tây Môn Nguyệt lo ngại :
- Chúng ta làm sao thoát? Chàng nghiêm giọng :
- Đó là cách ta đã nghĩ đến và đã định thực hiện. Nhưng bây giờ nếu muốn thực hiện điều đó, vai trò của chúng ta phải đổi ngược lại. Nàng hiện có nội lực hơn ta, chính nàng sẽ giúp ta vượt thoát.
- Vượt thoát? Bay lên trên? Làm cách nào?
Chàng giải thích :
- Nếu là ta, với Đăng Không Đảo Thức, ta sẽ kéo nàng lên. Đến chỗ có thể nghỉ chân, ta sẽ giữ nàng lại chờ nàng đổi hơi. Bằng cách đó, chỉ độ mươi mười lăm lần ngừng nghỉ, hai ta sẽ thoát.
Nàng lo sợ :
- Thiếp sợ không đủ bản lãnh!
Chàng trấn an :
- Muốn biết đủ hay không, bây giờ nàng hãy lao lên thử. Xem nàng vượt được bao nhiêu trượng!
Nàng biết rõ đây là cách duy nhất giúp cả hai thoát, nên không thể không liều.
Nàng đề khí và bật tung người lên cao vút.
Được khoảng mười trượng là hết, nàng hạ thân xuống, thất vọng :
- Nếu phải đưa chàng cùng đi, thiếp chỉ e không vượt quá bảy trượng!
Chàng mỉm cười :
- Giờ nàng có nội lực tương đương một giáp tý, phải chăng trước khi mất, gia sư cũng trao nội lực cho nàng?
Nàng thừa nhận :
- Đúng vậy, kèm theo đó, thiếp phải nhận lãnh trọng trách báo thù cho sư môn.
Chàng bảo :
- Đủ rồi! Chúng ta sẽ thoát. Nàng đừng lo, chúng ta cùng sống, cùng chết. Nào!
Nhìn chàng đưa tay ra, Tây Môn Nguyệt vụt đanh giọng :
- Được! Thiếp cùng chàng quyết đồng sanh đồng tử!
Chộp tay chàng, nàng thét :
- Lên!
Vút! Vút!
* * * * *
- Đứng lại!
Cùng với tiếng quát, một vòng người khá đông cũng xuất hiện vây kín hai nhân vật vừa bị phát hiện.
Định Hoàng là một trong hai nhân vật đó, chàng bình thản đưa mắt kiếm tìm khắp vòng người.
Chưa kịp lên tiếng, từ vòng người lại có tiếng quát lên :
- Không cần nương nhẹ với gã sứ giả này. Hãy mau bày La Hán tiểu trận.
Nhận ra đó là Đường Hóa Giáo, một nhân vật Không Động phái từng bại tướng dưới tay chàng, Định Hoàng vẫn ung dung phát thoại :
- Tại hạ đến đây vì muốn tìm lệnh thúc Đường Nhất Vi. Nếu được gặp Thoát Hư đại sư càng tốt.
Đường Hóa Giáo biến sắc :
- Sao ngươi biết bọn ta ẩn ở đây mà tìm? Nói, ngoài người và nha đầu này ra còn có bao nhiêu môn hạ Kim Ma bang nữa cùng đến?
Khi không bị Đường Hóa Giáo gọi là nha đầu, Tây Môn Nguyệt hừ lạnh :
- Nếu ta là người Kim Ma bang, mạng của ngươi giờ này còn sao?
Đường Hóa Giáo tỏ ý xem thường :
- Nha đầu thúi. Xem ra ngươi cũng không khác nào La Nhược Phi Phong Lưu Tử! Ta...
Biết là không ổn, Tây Môn Nguyệt kỵ nhất là ba chữ Phong Lưu Tử, Đường Hóa Giáo nói ra ắt khó tránh họa. Định Hoàng vội gọi Tây Môn Nguyệt :
- Hãy nhẫn nại, đừng...
Đã muộn! Tây Môn Nguyệt vụt xoay người, thế là biến mất!
Giữa đương trường liền vang lên hai âm thanh khô khan.
Chát! Chát!
Lúc Tây Môn Nguyệt hiện thân trở lại, hai bên mặt Đường Hóa Giáo lập tức hiện liên hai vệt tay hằn đỏ.
Tây Môn Nguyệt còn lạnh giọng :
- Nếu không có lời khuyên của chuyết phu, ta không nhẹ tay thế đâu.
Càng thấy bất ổn, Định Hoàng bất ngờ vận lực gọi thật to :
- Thoát Hư đại sư! Vãn bối Định Hoàng xin tiếp kiến!
Đường Hóa Giáo lạnh mặt :
- Giờ đổi thành Định Hoàng. Tiểu tử quả có nhiều thủ đoạn. Đánh!
Trận La Hán liền phát động.
- A di đà Phật!
Chàng gọi Tây Môn Nguyệt :
- Nàng đừng động thủ! Hãy dịch chuyển theo ta mau.
Vút! Vút!
Do am tường trận thế, nhân lúc tiểu trận La Hán chỉ mới phát động, chưa có nhiều uy lực, Định Hoàng bằng cách dịch chuyển biến ảo đã đưa Tây Môn Nguyệt thoát ra.
Đường Hóa Giáo phẫn nộ :
- Ngươi thoát không dễ đây. Tất cả, đánh!
Vù... Vù...
Y ra tay và hơn mười nhân vật còn lại cũng ra tay.
Ào... Ào...
Tây Môn Nguyệt lần nữa phải cố nhẫn nại theo lệnh Định Hoàng :
- Tránh!
Vút! Vút!
Nhìn thân thủ hai người, Đường Hóa Giáo biết khó lòng đối phó.
Y bất ngờ lùi lại, miệng hô hoán :
- Kiếm trận Võ Đang! Phát động!
Choang! Choang!
Mười mấy thanh kiếm cùng bật lên, khoe ánh thép loang loáng.
Chợt có tiếng niệm Phật vang đến từ xa :
- Dừng lại! A di đà Phật!
Vút! Vút!...
Có năm nhân vật cùng vội vàng xuất hiện, Định Hoàng nhìn và đã biết Đường Nhất Vi, Nam Cung Hải và Thoát Hư đại sư. Không thấy có Tây Môn Tuyết, Định Hoàng vội hỏi :
- Đại sư! Vậy còn Tây Môn cô nương...
Nam Cung Hải bỗng gầm lên :
- Chính ta phải hỏi ngươi câu đó. Nói! Có phải Tây Môn Tuyết đã bị bọn Kim Ma bang bọn ngươi bắt giữ?
Chàng vẫn đưa mắt nhìn Thoát Hư đại sư! Hiểu ý, Thoát Hư đại sư lên tiếng :
- Dùng Tây Môn Quyền để uy hiếp, quý bang Kim Ma có lẽ đã bắt giữ tệ đồ. Lão nạp nghĩ tiểu thí chủ lần này tìm được đến đây ắt hẳn là do tiểu đồ chỉ điểm?
Chàng quá rõ ngụ ý sự nghi ngờ của Thoát Hư, nên đáp :
- Tại hạ đã từ lâu ly khai Kim Ma bang, không hề biết tin tức gì về lệnh đồ Tây Môn Tuyết. Còn việc tìm ra nơi này...
Nam Cung Hải lại quát :
- Người cần gì phủ nhận. Một sứ giả như ngươi đâu dễ ly khai Kim Ma bang.
Chàng thở ra :
- Nam Cung huynh không tin. Tại hạ đành chịu. Sự thực thế nào, tại hạ nói thế ấy, cũng như việc phát hiện địa điểm này, đó là do người của quý môn tự để lộ.
Thoát Hư chau mày :
- Tiểu thí chủ nói rõ hơn xem nào?
Chàng cười gượng :
- Trong quý môn tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có người buộc phải dùng những thức ăn chay tịnh và người của quý môn vì không muốn phí thời gian nên đã tỏa ra các trấn quanh đây tự mua lấy. Qua đó, tại hạ thật không khó khi muốn tìm chư vị.
Đường Hóa Giáo thất sắc :
- Ngươi không được nói bậy! Khi vào trấn, bọn ta đã che giấu kỹ thân phận, làm gì có chỗ sơ hở?
Chàng lắc đầu :
- Tuy che giấu thân phận, nhưng qua việc mua sắm quá nhiều thức ăn chay, Đường nhân huynh lại tạo cơ hội cho những ai chịu chú tâm dò xét có dịp phát hiện ra!
- Láo! Đó là do ngươi bịa ra, ta...
Bỗng có âm thanh hoảng hốt từ xa vang đến :
- Y không bịa chuyện đâu. Kim Ma bang đã vì lý do đó, sớm phát hiện địa điểm này!
Vút!
Nhìn người đang lao đến, Định Hoàng có ý mừng :
- Vương Kiên?! Gặp huynh đây thì hay quá.
Vương Kiên nhìn chàng :
- Sao lại hay?
Chàng cười xòa :
- Thôi nào! Tại hạ tin chắc huynh từ lâu đã biết rõ thân thế lai lịch của tại hạ.
Vương Kiên biến sắc :
- Đúng là ta có biết, nhưng sao ngươi đoán ra? Không lẽ ở ta cũng có chỗ sơ hở cho ngươi nhìn thấy?
Biết rõ tại sao Vương Kiên biến sắc, chàng vội trấn an :
- Huynh yên tâm! Huynh che giấu rất kỹ, đến tại hạ còn không phát hiện thì bọn Kim Ma bang cũng không thể phát hiện. Riêng việc tại hạ đoán là do Cửu Chuyển Hồn Hoàn đan.
Vương Kiên ngơ ngác :
- Ta thừa nhận có lần ta trao Cửu Chuyển Hồn Hoàn đan cho ngươi. Nhưng ta tin chắc rằng ngươi không thể nhìn nhận ra đó là linh đan gì, lai lịch ra sao?
Cố nhẫn nại chờ nghe Định Hoàng và Vương Kiên nãy giờ đối thoại và đến điểm này, Thoát Hư đại sư vụt lên tiếng :
- Kiên nhi. Sự thực tiểu thí chủ đây có lai lịch thế nào? Và tại sao Kiên nhi quá khinh suất tự tố cáo lai lịch bằng cách đưa ra linh đan bổn phái?
Vương Kiên vội đáp :
- Về lai lịch của Định Hoàng, ngay lúc đầu vì chưa rõ nên tiểu điệt dù có làm gì cũng rất cẩn trọng. Còn việc giao linh đan, đó là lúc tiểu điệt muốn tạo điều kiện để hai bên thân thiện. Vả lại, như Định Hoàng đã nói, y chưa từng bôn tẩu giang hồ, tiểu điệt nghĩ rằng y không thể biết xuất xứ lai lịch của tiểu điệt qua hoàn linh đan đó.
Không nhịn được, Tây Môn Nguyệt lên tiếng và hỏi Định Hoàng :
- Nói vậy, chính nhờ thiếp chàng đã đoán ra vị đây là người Thiếu Lâm phái?
Chàng gật đầu mỉm cười với Vương Kiên :
- Có điều này tại hạ tin chắc Vương huynh không thể nào ngờ đến. Đó là tại hạ vì cũng có ý nghi ngờ nên chưa dùng hoàn linh đan. Chỉ sau này, nhờ Nguyệt muội có chút ít hiểu biết về nội tình giang hồ, vừa xem qua đã biết đó chính là Cửu Chuyển Hồn Hoàn đan của phái Thiếu Lâm. Nhân đó tại hạ cũng biết, hóa ra Vương huynh cũng là người tiềm phục vào Kim Ma bang như tại hạ.
Nam Cung Hải nghi ngại :
- Ngươi bảo việc ngươi đầu nhập vào Kim Ma bang chỉ là mưu kế?
Định Hoàng không cần đáp lại vì đã có Vương Kiên thay chàng thuật lại :
- Không sai! Việc tiềm phục này mỗ đã được Lâm minh chủ và gia sư Thoát Hoan cho hay. Lần này mỗ mạo hiểm đến đây cũng không ngoài ý đó.
Đến lượt Định Hoàng có nhiều điều cần phải hỏi Vương Kiên :
- Vương huynh cho hỏi, lệnh sư, Lâm minh chủ và mọi người giờ đã ra sao?
Vương Kiên thở dài :
- Tình thế càng lúc càng xem ra hung hiểm hơn. Nhất là từ lúc Phi Thiên Ma đột nhiên xen vào, khống chế toàn bộ Kim Ma bang.
Định Hoàng phát hoảng :
- Sao? Phi Thiên Ma đã khống chế Kim Ma bang? Lạ thật, sao lão không diệt trừ Kim Ma bang Bang chủ và Vũ Nội Tam Tổ?
Vương Kiên đáp :
- Lão cũng định như thế. Nhưng không hiểu sao lão bỗng thay đổi ý định! Bây giờ lão chính là Bang chủ Kim Ma bang, mụ Kiều Tài Nhân và mẫu thân của mụ, Thái bang chủ Kiều Kim Liên lại đổi thành người thân tín của lão.
Thoát Hư cũng có dáng vẻ bàng hoàng :
- A di đà Phật! Trước kia Phi Thiên Ma dù là hạng ma đầu nhưng không hề có dã tâm muốn độc bá thiên hạ! Không ngờ lúc về già lão lại trở chứng. Xem ra đây mới chính là đại kiếp nạn của võ lâm như đại sư bá của lão nạp từ tiên đoán.
Nghe qua, Định Hoàng biết ngay đại sư bá của Thoát Hư chính là Tây Phương Phật. Định nói cho mọi người nghe câu chuyển Triển Thiết đã kể, có liên qua đến hiện tình lúc này của Tây Phương Phật, nhưng chàng chưa kịp nói thì đã nghe Tây Môn Nguyệt lớn tiếng hỏi Vương Kiên :
- Riêng việc của Tây Môn Tuyết thì thế nào? Có thật Tây Môn Tuyết đã bị Kim Ma bang bắt giữ?
Vương Kiên hồ nghi nhìn nàng :
- Cô nương đây là...
Định Hoàng đáp thay :
- Vương huynh yên tâm, Nguyệt muội cũng có ẩn tình nên trước kia cũng có hai thân phận như tại hạ. Tây Môn Tuyết thế nào, Vương huynh?
Vẫn không ngớt hồ nghi về Tây Môn Nguyệt nhưng Vương Kiên vẫn đáp lời chàng :
- Tây Môn cô nương đúng là đã bị Kim Ma bang bắt giữ. Nhưng theo ta nàng đã có La Nhược Phi canh chừng, chỉ có hung mà không có hiểm.
Có vẻ quan tâm đến Tây Môn Tuyết, Nam Cung Hải buột miệng :
- Sao lại không hiểm? Một ả độc ác như Phong Lưu Tử La Nhược Phi, lại được lệnh giám sát Tây Môn cô nương, đấy là việc thừa hung hiểm thì có?
Vương Kiên đưa tay chỉ Định Hoàng :
- Định Hoàng đã làm cho La Nhược Phi thay đổi hoàn toàn. Bằng cách nào thì mỗ không biết, nhưng chính xác thì La Nhược Phi đã một lần bị Kim Ma bang truy sát cùng Định Hoàng.
Nam Cung Hải lườm lườm nhìn chàng :
- Họ Định này thì có thừa thủ đoạn, ả họ La cũng không kém gì. Xem ra, Vương huynh sớm bị họ lung lạc rồi.
Vương Kiên có ý giận :
- Mỗ bị lung lạc, không lẽ cả Lâm minh chủ và gia sư cũng bị lung lạc?
Nam Cung Hải cười nhạt :
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng. Có lẽ lệnh sư vì cả tin và còn gặp phải thủ đoạn quá cao minh của họ Định nên bị qua mặt.
Đường Nhất Vi sau một lúc dai dẳng nghe, chợt lên tiếng :
- Để rõ hư thực, Đường mỗ nghĩ Vương thế huynh nên nói cho mọi người nghe qua lai lịch họ Định kia thì hơn.
Vương Kiên chưa kịp nói, Định Hoàng lập tức ngăn lại :
- Hãy chậm đã, Vương huynh!
Đường Hóa Giáo gằn giọng :
- Sao? Hay ngươi sợ mọi người phát hiện thủ đoạn nào khác của ngươi?
Tây Môn Nguyệt lấy làm lạ :
- Định ca, sao lại không cho họ biết lai lịch?
Chàng lạnh giọng :
- Định Hoàng này bình sinh làm việc gì cũng vậy, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất. Nếu chỉ bằng lai lịch đường đường chính chính mới khiến mọi người tin thì sao bằng cứ để cung cách hành sự sẽ tỏ rõ sự thật.
Chưa hết, chàng còn hắng giọng :
- Lúc tại hạ tự ý tìm đến đây, là muốn cùng Phục Thanh môn chung lo đại sự. Nhưng nếu chư vị mãi đa nghi, bất tín nhiệm Định Hoàng này, tại hạ xin mạn phép cáo lui.
Quay người lại, chàng gọi Tây Môn Nguyệt :
- Chúng ta đi!
Đường Nhất Vị lạng người chặn lối :
- Khoan đã! Ngay lúc này, nếu ngươi không nói rõ cho thật minh bạch, Phục Thanh môn thà có lỗi với ngươi còn hơn để ngươi đắc tội với Phục Thanh môn.
Nam Cung Hải cũng dịch đến :
- Ta biết ngươi thân thủ bất phàm, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, ta khuyên ngươi nên biết lượng sức.
Thái độ của họ khiến Tây Môn Nguyệt mơ hồ hiểu tại sao Định Hoàng chưa muốn nói rõ lai lịch. Nàng nhìn chàng :
- Chúng ta phải làm gì đây, Định ca! Hay để thiếp cho cả hai một bài học?
Đường Hóa Giáo trờ đến :
- Yêu nữ chớ buông lung dã tính! Ngươi...
Định Hoàng quắc mắt làm Đường Hóa Giáo như nuốt mất lưỡi.
- Một bài học như vừa rồi là chưa đủ sao?
Dứt lời, chàng bỗng xua tay :
- Chuyện của họ, họ lo, ta cứ lo chuyện của ta. Nguyệt muội, đi!
Đường Nhất Vi bật cười :
- Họ Định ngươi thực sự không xem mọi người vào mắt sao? Hay ngươi nghĩ Phục Thanh môn toàn là hạng người vô dụng, để ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi?
Chàng quay lại, nhìn thẳng vào mặt Thoát Hư :
- Đại sư xin cho biết chủ ý. Tùy theo đó, Định Hoàng này sẽ có thái độ.
Thoát Hư cau mày nhìn Vương Kiên. Vương Kiên nhẹ gật đầu làm hiệu! Thoát Hư lên tiếng :
- A di đà Phật! Lão nạp có thể hiểu vì một ẩn tình nào đó khiến tiểu thí chủ chưa muốn tỏ bày lại lịch. Tuy nhiên như tiểu thí chủ vừa nói, đã đến đây rồi, sao tiểu thí chủ không lưu lại? Và rồi qua cung cách hành sự của tiểu thí chủ, sẽ minh chứng rõ lập trường?
Biết rõ nỗi khổ tâm của Thoát Hư và theo lời nói này thì đây là cách duy nhất để dung hòa hai thái độ đối nghịch nhau giữa Định Hoàng và bọn Đường Nhất Vi, chàng hít mạnh một hơi :
- Được! Tại hạ nhất thời thiếu nhẫn nhịn nên suýt làm hỏng đại sự.
Quay lại Tây Môn Nguyệt, chàng bảo :
- Chúng ta cứ lưu lại. Tạm thời lai lịch của ta và của nàng cứ giữ kín, chưa đến lúc để tỏ bày đâu.
Đường Nhất Vi có ý không hài lòng quyết định của Thoát Hư, nên lầm bầm :
- Phục Thanh môn đâu lại có hạng người không quang minh chính đại? Hừ...
Đã nghe chàng căn dặn, Tây Môn Nguyệt chỉ dám mát mẻ một câu :
- Chưa biết ai quang minh, còn ai bất minh.
Thoát Hư bỗng thở dài :
- A di đà Phật! Quang minh hay bất minh gì cũng được, miễn sao mọi người chung lòng dốc sức, quyết tảo trừ Kim Ma bang đang gây họa võ lâm. A di đà Phật! A di...
Chợt Định Hoang nghe Tây Môn Nguyệt thì thầm :
- Định ca! Ở phía bắc như có tiếng người chạy đến.
Chàng thất sắc, vì đó cũng là hướng Vương Kiên vừa từ đó xuất hiện.
Chàng dòm Vương Kiên :
- Vương huynh chỉ đi một mình?
Vương Kiên nghi ngại :
- Đương nhiên! Sao?
Định Hoàng nôn nao :
- Có biến rồi! Không lẽ do Vương huynh hành sự thiếu cẩn mật...
Vương Kiên thất sắc :
- Không có chuyện đó. Định Hoàng ngươi phát hiện điều gì?
Chàng nhìn Tây Môn Nguyệt. Tây Môn Nguyệt tỏ ra thật sự lo ngại :
- Số người chạy đến không phải nhiều. Nhưng tất cả đều để lộ thân thủ thật sự cao minh.
Định Hoàng trầm giọng :
- Họ còn cách chúng ta bao xa?
Tây Môn Nguyệt nghiêng đầu nghe ngóng :
- Bây giờ chỉ còn ngoài năm mươi trượng.
Đường Hóa Giáo bật cười :
- Năm mươi trượng? Ngươi cho rằng ngươi có thính lực hơn cả Thoát Hư đại sư sao?
Định Hoàng không cần giữ ý, gắt :
- Hãy thôi ngay hành vi khinh miệt này. Tại hạ đoán chắc đó chính là những nhân vật từ hàng Hộ pháp trở lên của Kim Ma bang.
Đến lúc này, Thoát Hư mới phát hiện những tiếng động khả nghi đó :
- A di đà Phật! Nguy thật rồi! Chúng ta cần phải có sự chuẩn bị ngay.
Vương Kiên thật sự hoài nghi :
- Người duy nhất biết Vương mỗ lẻn đi chính là Hoàng Cửu, không lẽ gã đã bị ai đó uy hiếp, buộc phải cung xưng?
Định Hoàng giật mình :
- Nếu là Hoàng Cửu, trừ phi thân sinh phụ mẫu y bị uy hiếp, y mới phải nói. Tại hạ quên khuấy việc giúp y giải cứu người thân.
Thoát Hư xua tay loạn :
- Đã muộn rồi, mau mau chuẩn bị. Mọi việc cứ theo kế hoạch đã bàn mà tiến hành. Nhanh!
Mọi người tranh nhau tản khai, ai lo cương vị nấy.
Vương Kiên quay lại nhìn Định Hoàng :
- Phen này nếu cũng có Vũ Nội Tam Tổ hoặc mụ Kiều Tài Nhân, có lẽ phải trông mong vào Định Hoàng ngươi.
Chàng cười gượng :
- Tại hạ sẽ tận lực. Hy vọng Vương huynh tạm thời đừng nói ra lai lịch tại hạ.
Vương Kiên ngơ ngác :
- Tại sao?
Chàng thở dài :
- Chuyện khá dài, giãi bày ngay lúc này e bất tiện. Vương huynh chỉ cần hứa là đủ.
Lúc đó, những tràng cười ngạo mạn bắt đầu vang đến.
Ha... Ha...
Hi... Hi...
Hố... Hố...
Vương Kiên thất sắc :
- Vũ Nội Tam Tổ?!
Định Hoàng thì vui mừng :
- Không có lão Phi Thiên Ma?
Vương Kiên nhìn chàng và gật đầu :
- Được! Chuyện lai lịch, ta hứa! Còn Vũ Nội Tam Tổ...
Chàng chợt nắm tay Tây Môn Nguyệt :
- Hãy để đấy cho tại hạ và Nguyệt muội đối phó.
Vương Kiên thở phào và tung mình lao đi.
Cũng vậy, Định Hoàng và Tây Môn Nguyệt cũng chạy biến.