CHƯƠNG 5
Bên này, trong bóng tối, Hoa Phi Thất chợt nhận thấy một hồi yên lặng khác thường, thân thể mềm nhũn ngã xuống, đầu óc rơi vào mê cảnh tự thực tự huyễn, lâng lâng không rõ ở nơi nào. Chỉ nhớ bị người nhét vào một viên dược hoàn, vào miệng liền tan ra.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, có người sờ vào chân, mí mắt của hắn, Hoa Phi Thất ra sức giãy dụa vẫn không thể thoát ra, bên tai truyền đến tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc, hình như không phải chỉ có một người. Hô hấp nóng rực phả vào làn da mẫn cảm, nhất thời làm hắn rợn người.
Là ai…
Hoa Phi Thất mở miệng muốn nói, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ tràn đầy xuân ý thoát ra.
Sao lại như vậy!
Hoa Phi Thất cực độ hãi hùng, khí lực từ đầu đến chân đều tiêu biến, mềm nhũn mặc người bài bố. Đột nhiên, hạ thân mát lạnh, có người thoát quần hắn, da thịt trắng noãn nhất thời tiếp xúc với không khí băng lãnh.
Ai! Muốn làm gì! Dừng tay!
Đối phương đương nhiên không thể nghe thấu tiếng nói trong lòng hắn, hai chân bị tách ra thật rộng, địa phương mà ngày thương ngay cả Hoa Phi Thất cũng chưa từng chạm qua bại lộ trong không khí.
Hoa Phi Thất cả người căng thẳng, có vật gì đó nóng rực, tại động khẩu nơi hạ thân xoay quanh. Trái tim của Hoa Phi Thất dường như ngừng đập.
Trời ạ, không thể nào. Lão huynh, ta xin ngươi hãy nhìn cho rõ ràng, đừng có sáp nhầm người!
Lão thiên gia, nếu đây là ác mộng thì hãy mau mau cho ta tỉnh lại!
Đáng tiếc, ông trời cũng không nghe thấy thỉnh cầu của Hoa Phi Thất.
Nam vật nóng rực phá cửa mà vào, trực tiếp sáp đến chỗ sâu nhất trong huyệt động, xông ra xông vào không chút lưu tình.
Mẹ ơi!
Hoa Phi Thất thê thảm rên rỉ, trong cơ thể rất nhanh xuất hiện cảm giác vui vẻ tiêu hồn, cả thân thể như sóng biển nhấp nhô theo tiết tấu của người phía sau. Như là bị thanh âm hấp dẫn, hai tay lại bắt đầu sờ soạng, tới tới lui lui đùa giỡn cơ thể thịt thịt êm dịu của Hoa Phi Thất.
Không phải đâu!
Hoa Phi Thất thầm kêu thảm thiết, thế nhưng thân thể lại phản bội ý thức, chăm chú vây triền lấy người bên trên, không ngừng phát sinh tiếng thở dốc mê người.
Thật sâu đâm vào, người nọ cuối cùng cũng tiết, rút ra phân thân mềm nhũn, toàn bộ trọc dịch bạch sắc đều quán nhập vào trực tràng của Hoa Phi Thất. Hoa Phi Thất còn chưa kịp thở ra, một thứ nóng rực đồng dạng đã gấp rút tiến vào.
Không không, quá lớn!
Nam vật lần này không phải tất cả mọi người đều có khả năng thừa nhận, Hoa Phi Thất u huyệt nhỏ hẹp, bị lấp đầy đến không chừa một khe hở. Nam vật như cuồng phong mưa bão tàn phá bên trong cơ thể, khiến Hoa Phi Thất có ảo giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị thống ra. Thần trí hắn ngày càng mê mang. Bạch quang chợt lóe, trong bụng lần thứ hai lấp đầy dịch thể.
Kế tiếp là một gia khỏa ôn nhu, không như hai người vừa rồi chỉ lo phát tiết, y nhẹ nhàng trừu xuất, thỉnh thoảng chiếu cố phân thân của Hoa Phi Thất, như những đợt sóng ôn nhu từng đợt từng đợt vỗ vào bờ.
Đầu óc Hoa Phi Thất càng ngày càng mơ hồ, trong luật động thong thả, hắn dần dần đánh mất ý thức, trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Một đêm cuồng loạn, hậu quả là cơn đau đầu tệ hại.
“Sao lại như vậy…”
“Trời ạ…”
“Đưa hắn đi nơi khác, chúng ta đến nơi khác thương lượng một chút.”
“Không được, ta muốn ở lại!”
“Ngươi đừng liên lụy chúng ta, chúng ta trước mắt thương lượng một chút, sau này ngươi muốn làm gì thì tùy ngươi.”
“Được rồi…ba người chúng ta đích xác cần bàn một lần.”
Trong bóng tối, ba bóng đen tay chân luống cuống thay Hoa Phi Thất mặc quần áo, chỉnh sửa một lần, rồi nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường sát vách. Xoay người đến cửa yên lặng rời đi.
Hoa Phi Thất vừa mở mắt, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt đầy lo lắng của Tiêu mỹ nhân.
“Tỉnh rồi!” Tiêu mỹ nhân mừng rỡ thét chói tai.
“Ta…xảy ra chuyện gì?” Vừa mở miệng, Hoa Phi Thất mới phát hiện giọng nói khàn khàn kì lạ của bản thân.
“Ta mới là người muốn hỏi ngươi, ngươi sao còn có thể trốn ở chiếc giường sát vách phòng mà ngủ? Hiện tại đã là buổi trưa, các khách nhân khác đều rời đi!”
“Tối hôm qua…”
“Tối hôm qua ta không biết, mọi người đều ngủ rất say. Chỉ là ngươi khi nào thì leo lên giường? Không rõ…” Tiêu mỹ nhân nghi hoặc quay đầu.
“Bọn người ẻo lả thì sao?” Hoa Phi Thất mẫn cảm nheo mắt.
“Ân công tử và Lâm cộng tử sao? Bọn họ tối hôm qua phân ra ngủ ở phòng Tiểu Đào và Tiểu Hồng a.”
“Na na còn một hắc y đại hán cao hai thước.”
“Y? Còn nói nữa, hôm qua không biết đem Tương Tương đi nơi nào, là ngươi và nhị vị công tử chứng kiến cơ mà. Mẹ nó, thật là to gan lớn mật, cư nhiên dám xúc phạm lão nương!” Tiêu mỹ nhân thóa mạ, hiển nhiên là đang xúc động đến cực điểm.
Nghe vậy, Hoa Phi Thất thất vọng ngã xuống, lệ nam nhi rơi lã chã.
Đêm qua nếu không phải bọn hắn thì là ai?
Cư nhiên bị người cưỡng gian?
Chẳng lẽ thật là ảo giác?
Ai lại có thể đối với hắn nổi tính thú?
Lòng tràn đầy dấu chấm hỏi không ai có thể giải đáp.