Phì Thê Phi Thất

Chương 25-26

CHƯƠNG 25-26

Ân Phượng Trử phẫn nộ.

Mặt Hoa Phi Thất đỏ lên.

“Xin hỏi, chuyện này cùng Ân đại thiếu có liên quan gì? Chẳng lẽ bên trong còn có điều gì bất thường mà ta không biết?”

“Hiệp trợ quan phủ điều tra là nghĩa vụ của thảo dân.”

Ân Phượng Trử lạnh lùng đáp lại, một tất đất cũng không nhường. Người mang thai tình tự vốn dễ giao động, sau vài ba lần thần thương khẩu chiến, Hoa Phi Thất gấp đến mức trong ngực như có hỏa thiêu. Hắn nhịn không được, căm giận nhìn Ân Phượng Trử mỹ lệ mà ghê tởm, hàm răng đều cắn chặt.

“Tử…Ân, Ân đại thiếu, nguyên cáo cũng không có mặt ở đây, ngươi dựa vào đâu mà ở bên cạnh bóp méo câu chuyện!”

“Chỉ bằng ba chữ Ân Phượng Trử.” Ân Phượng Trử ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Hoa Phi Thất; “Hoa Phi Thất ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng rồi, vì một tên man di phương bắc, ngươi cư nhiên làm đến mức này. Không nghĩ Hoa gia lại có ngày rơi xuống đến tình trạng này.”

“Người Hoa Phi Thất ta đã chọn đương nhiên là tốt nhất vũ trụ! Anh hùng không hỏi xuất thân, từ lúc Hiếu Hành Thái Hậu chấp chính những lời này đã truyền khắp thiên hạ, Ngươi còn quan điểm phân biệt đối xử như vậy không phải là theo không kịp thời đại đi.”

Người Hoa Phi Thất ta đã chọn.

Mấy chữ này tựa hồ kích thích Ân Phượng Trử, đôi mắt xếch xinh đẹp nhất thời tràn ngập tơ máu, phẫn hận tràn ngập trong lòng xông lên mủi, hóa thành giọng mũi hung hăng phun ra.

“Ngươi ra ngoài nghe một chút xem như người đó nói như thế nào…” Từ ngữ của Ân Phượng Trử rõ ràng nhanh hơn, ngọn lửa trong lòng Hoa Phi Thất cháy càng to, cảm thấy bản thân như đang nói chuyện với một hài tử không biết phải trái, toàn bộ sự nhẫn nại của hắn tiêu biến, thẳng thắn cắt đứt lời Ân Phượng Trử.

“Ta mặt kệ người khác nói như thế nào, ta cũng sẽ không đem thể diện của mình dán khóa lại trên mấy chuyện nhảm nhí đó.”

Ân Phượng Trử nhìn qua như là muốn bóp chết hắn, mười ngón thật sâu ấn vào tay vịn ghế hai bên trái phải. Tuần phủ ngồi chính giữa chỉ ước gì bản thân có thể thu nhỏ lại. Con mắt cẩn thận quét qua quét lại giữa hai người.


Giằng co hồi lâu, Hoa Phi Thất cảm thấy bụng trướng vô cùng đau đớn, nhịn không được thân thủ sờ sờ. Hành động không rõ ràng này vừa lúc rơi vào tầm mắt của Ân Phượng Trử. Hỏa quang trong mắt gã giống như kì tích xảy ra thoáng chút thu liễm, nhưng gương mặt vẫn căng thẳng.

“Di động sao?”

Hoa Phi Thất sửng sốt một hồi mới hiểu đối phương là hỏi đến thai nhi.

“Động. Đại phu nói bên trong có thể không chỉ có một người.”

Không hiểu sao khi nhắc đến cục cưng Hoa Phi Thất lại muốn nói nhiều hơn một chút: “Tình trạng của cục cưng hình như không được tốt, đại phu dặn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt vạn nhất sinh non. Cục cưng sinh non dễ phát sinh dị trạng mà chết non. Bởi vậy ta rất lo lắng…”

“Đồ Mông Cổ đại phu (lang băm)” Ân Phượng Trử hừ lạnh. Xa xa, kẻ được xưng là Mông Cổ đại phu Thiên Manh đánh cái hắt xì.

Tuần phủ sờ sờ đầu không hiểu vì sao bầu không khí bỗng nhiên trở nên hòa hoãn.

“Nếu như ngươi là vì hài tử…cũng không nhất định phải làm lớn chuyện như vậy. Còn có những người khác chiếu cố ngươi và hài tử.” Ân Phượng Trử nói mang theo thâm ý, gương mặt lạnh lùng bay lên một đạo ngượng ngùng khó phát hiện.

Đáng tiếc hai người ở đây chưa ai nghe ra ẩn ý trong lời nói của gã.

Hoa Phi Thất phát hiện gã có điểm buông lỏng, thấy rằng có chút hi vọng.

“Mông Nghi là tốt nhất. Ta và hài tử đều không thể thiếu y.” Hoa Phi Thất chân thành nói, mong muốn có thể làm càm động Ân Phượng Trử. “Nột, đều vì ta tuổi trẻ khí thịnh, là ta trước đây lỗ mãng, thật xin lỗi…”

“Câm miệng, câm miệng!!!” Hai chữ Mông Nghi kích thích Ân Phượng Trử, gã mang ánh mắt đỏ ngầu như kẻ điên lệnh cho Hoa Phi Thất im miệng, một chưởng đánh vào tay vịn. Chiếc ghế dứa thân vang lên một tiếng rồi ngã xuống, phân thành vài khối.

Biến cố như vậy khiến Hoa Phi Thất và tuần phủ thất kinh. Hoa Phi Thất nhìn cái ghế đổ nát kinh ngạc vô cùng, khí lực của Ân Phượng Trử lớn như vậy sao? Nhớ rõ trước đây cùng gã đánh nhau, khí lục tối đa cũng chỉ đến mức ngang ngửa mà thôi. Có thể nào đây gọi là năng lực khi bị kích thích thì sẽ vượt quá mức bình thường?

“Ta, không, cho, phép, ngươi, ở, cùng, với, y!”

Ân Phượng Trử nói từng chữ từng chữ, đôi mắt xếch trừng vế phía trước, không còn vẻ nữ tính thường thấy mà thay vào đó là dáng vẻ anh khí mười phần. Khóe miệng kéo xuống, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng, hình thành một đường cong kiên định bất khả lay động. Mỗi một khớp xương trên người tựa hồ căng thẳng không ít, sát khí từ người gã phát ra, ác hàn trầm trọng khiến cho kẻ khác toàn thân sợ hãi.

Ngoài phòng sấm nổ lớn, sét chớp nháy liên hồi, báo hiệu một hồi bão tố sắp diễn ra.

Tia sang bạch sắc xẹt qua cửa sổ, chiếu vào đôi mắt nâu của Hoa Phi Thất, hắn chưa bao giờ gặp qua một Ân Phượng Trử như vậy.

Hắn ngơ ngác nhì con người quen thuộc mà xa lạ trước mắt, đã quên cả cách nói chuyện.

Tuần phủ dù sao cũng là kẻ từng trải, phản ứng rất nhanh, sự tình càng ngày càng không thích hợp, lòng bàn chân hắn như được bôi mỡ muốn chuồn đi, nhưng ánh mắt sắc bén phát hiện tại cửa ra vào có một người cứu mạng.

“Ân đại nhân!!!” Tuần phủ trơ mặt ra vội vã nắm lấy cứu tinh, quyết định núp ở phía sau không chịu buông tay.

Người đến chừng mười bảy mười tám tuổi, bạch y phiêu phiêu rất có vẻ cổ phong nhã vận xuất trần. Một đôi mắt xếch biết cười nhìn xuống vạn vật giống như đôi mắt của Ân Phượng Trử, khóe môi cũng mang tiếu ý làm cho người khác cảm thấy rất thân thiện.

“Ở đây thật náo nhiệt a.” Y cười cười đi tới, Hoa Phi Thất cảm giác theo dõi y.

“Các hạ là Hoa Phi Thất?”

“Đúng vậy.” Hoa Phi Thất đại khái đoán được y là ai. Thầm kêu hỏng bét, tâm tình bỗng chốc phá hư tới cực điểm.

“Tại hạ Ân Phượng Kiệt. Là lão tam trong Ân gia.” Ân Phượng Kiệt cười cười, nhìn cái bụng dưa hấu của Hoa Phi Thất nhịn không được quan tâm nói: “Phi Thất, sao không chịu hảo hảo nghỉ ngơi. Mang thai thế nhưng rất khổ cực.”

Hoa Phi Thất hừ một tiếng không để ý tới y, nghĩ thầm ta khổ cực như vậy là cũng do hảo ca ca của ngươi hại. Ân Phượng Kiệt dường như nghe đọc được suy nghĩ của Hoa Phi Thất, xấu hổ cười cười, xoay người kéo kéo tay Ân Phượng Trử.

“Ta nghĩ tất cả đều là hiểu lầm, phải không?”

“Đúng đúng…hiểu lầm.” Tuần phủ gật đầu ứng hòa, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Ân Phượng Trử chẳng mấy chốc lại im hơi lặng tiếng.

Ân Phượng Kiệt cũng không chờ Ân Phượng Trử trả lời, quay đầu lại nói với Hoa Phi Thất: “Phi Thất, đừng lo lắng, tất cả đều là hiểu lầm. Ta đã phái người đến đại lao đem Mông Nghi phóng thích. Y hiện tại cũng nên về đến Hoa gia rồi.”

Gì?

Có chuyện tốt như vậy?

Hoa Phi Thất khó có thể tin.

Đối lập với hắn, Ân Phượng Trử nổi giận.

“Ân Phượng Kiệt! Ai cho phép ngươi làm như vậy!!”

Đầu ngón tay run lên chỉ hướng Ân Phượng Kiệt, Ân Phượng Kiệt thở dài một tiếng, không để ý mà nắm lấy tay huynh trưởng, tiếp tục nói với Hoa Phi Thất:

“Mau trở về đi thôi, Ân Phượng Kiệt ta nói được thì là được.”

“Hỗn đản Ân Phượng Kiệt!! Ngươi phản ta!!”

“Hoa Phi Thất ngươi đừng đi!! Tuần phủ đại nhân, ngươi mau phái người một lần nữa đem Mông Nghi bắt lại!!!”

Tiếng rống giận của Ân Phượng Trử trái lại là âm thanh hạnh phúc đối với Hoa Phi Thất, hắn hình như bị chuyện đường đột xảy đến làm cho mừng như điên, nói tiếng tạ ơn với Ân Phượng Kiệt đang vất vả khống chế cuồng sư (sư tử điên), cấp tốc li khai nha môn.

“Buông! Ân Phượng Kiệt! Vương bát đản, ngươi là ăn cơm nhà ai mà lớn lên hả!!”

“Hoa Phi Thất ngươi đứng lại đó cho ta!!!”

Thanh âm của Ân Phượng Trử càng ngày càng nhỏ, Hoa Phi Thất vui sướng lên kiệu ly khai nha môn.


“Sự thành?”

Ba Ba chờ ở bên ngoài nhìn thấy Hoa Phi Thất trên mặt không dấu nổi ý cười, nhịn không được hỏi.

“Có lẽ.” Hoa Phi Thất nỗ lực không chế tâm tình kích động, vô luận thế nào cũng phải nhìn thấy Mông Nghi mới có thể xác nhận.

Nghĩ vậy, Hoa Phi Thất cảm thấy con đường tắt về nhà lúc này như thế nào lại dài dằng dặc, hắn khẩn cấp muốn về đến nhà, nhìn xem khuôn mặt mà hắn ẫn tưởng nhớ có phải hay không sẽ thật sự xuất hiện trước mắt, hay tất cả đều là huyễn tưởng tốt đẹp mà thôi?

Trái tim đập loạn thình thịch thình thịch, mỗi bước tiếp cận nhà mình là trái tim của hắn lại khiêu nhanh hơn một nhịp.

Hắn nhịn không được, không ngừng vương đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn xem con đường trước mắt có còn xa hay không. Tâm tư đều là hình ảnh của Mông Nghi, thế nên Ba Ba ở bên có ý tốt pha trò hắn cũng không nghe lọt. Chia cách lâu như vậy, hắn thật muốn gặp Mông Nghi.

Một hai bước.

Hoa Phi Thất trừng to mắt.

Thân ảnh quen thuộc kia khiến hắn lệ nóng doanh tròng. Hắn quát lớn một tiếng, không chờ kiệu dừng lại đã vui vẻ nhào tới, không hề lo lắng đến vấn đề trọng lượng của chính mình.

Hắn biết đối phương sẽ vững vàng tiếp được hắn.

Khi khuỷ tay quen thuộc đem hắn ôm chặt, ***g ngực dày rộng làm cho cả thân thể và tinh thần của hắn cảm thấy ấm áp, lúc bấy giờ Hoa Phi Thất mới dám khẳng định, này đúng là sự thật. Hắn thỏa mãn thở dài, ủy khuất suốt mấy tháng nay rốt cuộc hóa thành nước mắt rơi xuống.

Bầu trời vang lên một tiếng sấm, mưa ào ào đỏ xuống. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Mông Nghi khi luống cuống tay chân che mưa cho mình, Hoa Phi Thất rốt cuộc tìm về thực cảm bị thất lạc, vui sướng cười ha ha đứng lên. Nước mưa rơi trên mặt, ấm áp như mật.

Sấm sét ầm ầm, cũng là cơn mưa ấy nhưng khi rơi trên một thân thể khác lại gây ra cảm giác băng lãnh như kim châm.

Ân Phượng Trử lạnh lùng nhìn hai bóng người nho nhỏ vui vẻ trong mưa, trên mặt không thể nhận ra bất kì biểu tình gì. Mặc cho hạt mưa nặng trịch mãnh liệt tát vào người gã.

Ân Phượng Kiệt vài lần muốn kéo gã trở về, Ân Phượng Trử vẫn bất động như núi, không nói một câu, hành động chính là cường quật cự tuyệt.

Ân Phượng Kiệt thở dài, cười khổ.