CHƯƠNG 11– Ai làm cho cục cưng to bụng?
Trong sương phòng của từ đường, Hoa gia từ trên xuống dưới vây quanh Hoa Phi Thất đang mê man. Mông Nghi bởi vì là ngoại tộc cho nên bị giữ lại bên ngoài từ đường lo lắng chờ đợi. Hoa Phi Thất sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, như một tử thi nằm ở trên giường, liên tục xuất ra mồ hôi lạnh.
“Quả là sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay!” Hoa phụ giận sôi lên, tất cả đồ đạc trong phòng gần như đều bị lão phá hủy.
“Lão gia, ngươi nói nhỏ thôi. Cục cưng còn chưa có tỉnh!” Hoa mẫu oán giận, cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán cho Hoa Phi Thất.
Hoa phụ vừa nghe liền nhảy dựng lên, cứ như pháo đã khai hỏa: “Đều là do ngươi quá sủng hắn! Nhìn đi, nhìn đi, cư nhiên làm ra chuyện đồi phong bại tục này. Quả nhiên là từ mẫu đa bại nhi! (con hư tại mẹ)”
“Tử lão nhân, cục cưng làm tổn hại ngươi chỗ nào! Ngươi một chút cũng không để ý đến cục cưng!” Hoa mẫu trả lời một cách mỉa mai, đến mức Hoa phụ tức giận sừng râu trừng mắt.
“Dược tới, dược tới!!”
Tứ tỷ, ngũ tỷ, lục tỷ, bê chén thuốc vừa sắc hảo, như mưa mùa hạn, kịp thời đổ xuống.
Gian phòng trong chốc lát lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thìa chạm vào đáy chén.
Một chén thuốc cạn tới đáy. Sắc mặt Hoa Phi Thất cũng hồng nhuận ra.
“Các ngươi nói thử xem là ai?”
Hoa mẫu buông chén, đánh vỡ bầu không khí im ắng.
“Ta nghĩ phải hỏi bằng hữu mà cục cưng thỉnh về cách đây ba tháng một chút.” Tứ tỷ trong lòng đã nắm chắc. Những người còn lại mặt biến sắc.
Chỉ chốc lát, Mông Nghi bị mời đến sương phòng.
“Ngươi là Mông Nghi?”
Hoa phụ trên cao nhìn xuống hỏi, lửa giận quanh thân gần như muốn đem Mông Nghi đi thiêu sống. Người xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm Mông Nghi.
Mông Nghi trì độn hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng, từ khi vào cửa ánh mắt của y vẫn dán chặt vào Hoa Phi Thất đang mê man trên giường.
“Tiểu Hoa bị làm sao vậy?”
Nghe vậy Hoa mẫu giật mình.
“Một đại sự.” Hoa mẫu chuyển sang vấn đề mà toàn gia quan tâm nhất: “Ngươi với cục cưng quan hệ như thế nào?’’
Quan hệ?
Mông Nghi sửng sốt, rốt cuộc phát hiện bất ổn.
Lẽ nào bọn họ đều biết?
Trong lúc nhất thời, ngực Mông Nghi không biết là vui hay là buồn. Suy nghĩ một chút, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, thành thành thật thật trả lời.
“Ta thích Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa lại yêu người khác…”
“Cho nên ngươi cưỡng ép hắn!!!” Không đợi y nói xong, sáu tỷ muội nộ bất khả kiệt, đồng loạt tiến đến, vây quanh Mông Nghi thượng cẳng tay (không có hạ cẳng chân )
Đối với nữ nhân, hơn nữa lại là tỷ tỷ của Hoa Phi Thất, Mông Nghi không thể phản kích, chỉ đành chật vật né đông tránh tây, “Sai, sai, ta không có!” Song phương đều trúng xuân dược, sao có thể tính là cường bạo chứ? Mông Nghi hiếm khi trở nên giảo hoạt: “Chỉ là nhất thời ý loạn tình mê…” Dùng từ này thật là tốt, bao hàm tất cả mọi thứ, tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
“Ngươi là nhất thời ý loạn tình mê?” Hoa mẫu nheo mắt, Hoa phụ đã siết nắm tay.
“Vừa mới bắt đầu là vậy, nhưng sau mọi chuyện đã khác!! Hiện tại lại càng không phải như vậy!!”
Mông Nghi lo lắng biện giải, khó thấy y có lúc nhanh mồm nhanh miệng hẳn lên: “Ta vẫn mong phụ trách, cho nên mới ở bên cạnh Tiểu Hoa, thế nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, ta càng lúc càng thấy Tiểu Hoa khả ái, vô luận là tính cách hay ngoại hình…Ta thích hắn!”
Hán tử cộc cằn này hao hết tâm tư kể lể tâm ý dành cho Hoa Phi Thất, thân thể to lớn cố gắng biểu hiện tình cảnh của mình. Ít nhiều người có mặt ở đây đã bắt đầu động dung.
“Vậy ngươi hiện tại có tính toán gì không?” Hoa phụ rầu rĩ hỏi một câu.
Mông Nghi nghe vậy, hai chân gập lại, ba một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hoa phụ Hoa mẫu.
Toàn bộ người trong phòng sợ hãi. Ai chẳng biết người Mông Ba tộc không câu nệ lễ tiết, tin tưởng nam nhi dưới trướng lót hoàng kim, chỉ có quỳ lạy trời lạy đất, lạy tổ tông, lạy phụ mẫu, quỳ trước nương tử, chứ không bao giờ quỳ trước ai khác! Cho dù là Hoàng Đế cũng không quỳ!
Một khi quỳ xuống, trọng như thái sơn!
“Ngươi…”
“Việc này toàn bộ là lỗi tại ta, bá phụ bá mẫu, thỉnh các ngươi ngàn vạn lần không cần trách Tiểu Hoa. Ta muốn thú Tiểu Hoa, thế nhưng Tiểu Hoa nói hắn đã có ý trung nhân, không muốn gả cho ta, ta muốn ở lại bên người hắn, nếu như bá phụ bá mẫu chê ta chướng mắt, ta có thể…” Hai chữ “ly khai” thế nào cũng nói không nên lời. Mông Nghi ngực rầu rĩ, miệng hé ra hợp lại mấy lần nhưng cũng không phát ra chữ nào. Cuối cùng, cúi đầu không nói.
Một đại hán tử cao to như vậy lại mang bộ dạng ủy khuất như tiểu thê tử, thật tội nghiệp, mọi người nhìn thấy trong lòng đều căng thẳng. Hai bên trao đổi ánh mắt, rốt cuộc thống nhất ý kiến.
Hoa phụ hừ lạnh “Hiện tại hắn không muốn cũng không được.”
Mông Nghi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, không kịp tiếp thu.
“Ân, mau chóng cử hành hôn lễ, ba ngày sau là ngày hoàng đạo.”
Mông Nghi thật choáng váng.
“Thế nhưng…Tiểu Hoa hắn…”
“Ta nói, ngươi thật là một tên đại ngốc! Vì sao lại ngốc như thế!”
“Đến lúc này mà còn chưa rõ!”
“Cục cưng mang thai, ba tháng!”
“Vốn là ngày hôm nay sẽ kiểm tra xem hắn có “đặc thù” của nam tử Tường Phượng Tộc hay không, ai ngờ đã bị ngươi kiểm định trước!”
“Trước lễ trưởng thành không cho phép có sinh hoạt tính chính là vì phòng ngừa loại chuyện như vậy! Nay cũng phải chấp nhận cho ngươi tiểu bảo bối!”
“Cư nhiên làm cho cục cưng lớn bụng!”
“Phá hủy sự tinh khiết của cục cưng nhà ta!”
Sáu tỷ muội càng nói càng tức giận, hùng hổ đi tới, đem Mông Nghi đánh cho một trận, đánh đến mệt mỏi!
Đáng tiếc Mông Nghi đang bồng bềnh trong đám mây hạnh phúc không chút để ý đến đàn mèo nhỏ đang gây sự.
Y cười một cách ngây ngốc, chìm đắm vào mộng tưởng ngọt ngào, hoàn toàn quên mất.
Ngày đó, đêm đó, còn có hai người khác.