Phi Thăng Chi Hậu

Chương 517: An Đức Liệt rời đi và kế hoạch của Tà Hồn

Trong thế giới của Bổn Tôn.

"Xoẹt!"

Bổn Tôn khẽ giơ tay phải lên, một điểm lửa thiêng trong ngón trỏ phải bị đốt cháy bị bức ra ngoài, hóa thành một vệt sáng bay ra khỏi đầu ngón tay, sau đó chui vào trong kiếp vân màu đỏ không ngừng cuộn trào trên đỉnh đầu. Sau khi điểm lửa thiêng nhàn nhạt kia chui vào trong kiếp vân, toàn bộ kiếp vân dày đặc trên bầu trời bắt đầu sôi sục, không ngừng phồng lên, màu đỏ càng trở nên rực rỡ, chỉ là bên trong còn mang theo chút màu đen nhàn nhạt không thể xóa đi.

Sau khi bức điểm lửa thiêng này ra khỏi cơ thể, lớp da bị đốt cháy của Bổn Tôn liền khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Dưới sự quan sát của Chiến Tâm và Đao Thần, thân thể Bổn Tôn bỗng nhoáng lên, hóa thành một điểm sáng bạc biến mất ở bên ngoài Thế Giới.

Ngay lúc khí tức to lớn của Hắc Ám Chủ Thần từ phía trên không gian vương triều Ma Đế Hoàng rút đi, trong đại điện nghị sự của Ma Đế Hoàng hiện giờ, một đám quần thần mặt như màu đất nhìn về phía Ma Đế Hoàng đang nhắm mắt suy tư trên đại điện.

Ma Đế Hoàng nghiêng người dựa lưng vào bảo tọa bằng đá đen rộng rãi, chiến giáp đen kịt và bảo tọa như hòa làm một thể, áo giáp che kín mặt khiến đám yêu ma không thể nhìn ra được ý nghĩ trong lòng của vị đại đế này.

Trong cả vương triều, khi chúng yêu ma nằm rạp xuống đất vì kinh sợ uy nghiêm của Chủ Thần, thể xác và tinh thần đều run rẩy, cũng chỉ có vị đế hoàng vĩ đại này vẫn duy trì tư thế như cũ, lẳng lặng ngồi trên bảo tọa thuộc về hắn. Tay phải mang bao tay đặt trên bảo tọa bề ngoài nhẵn bóng, đường cong lưu loát, năm ngón tay lần lượt gõ nhẹ vào tay vịn bằng đá đen phát ra những tiếng vang khẽ lộp cộp.

Tiếng vang kia giống như một chiếc chùy nhỏ vô hình gõ vào lòng đám ma tướng của vương triều. Không ai biết vị vương triều đại đế này rốt cuộc đang nghĩ gì.

- Tế ty!

Sau thời gian dài trầm mạc làm người ta khó chịu, Ma Đế Hoàng đột nhiên lên tiếng.

- Có thuộc hạ!

Lão tế ty thấp thỏm bất an đi lên phía trước.

- Chuyện tế tự hãy để sau!

Ma Đế Hoàng nói như đinh đóng cột.

Lão tế ty giật mình, sau đó nói:

- Nhưng thưa bệ hạ, tất cả những thứ cần thiết cho tế tự đều đã chuẩn bị xong rồi.

- Bây giờ không cần thiết nữa.

Đầu ngón tay của Ma Đế Hoàng gõ một cái lên tay vịn như pha lê đen, nói một cách không thể nghi ngờ:

- Tế ty, ngươi hãy tiếp tục đi thu thập lực lượng tín ngưỡng, càng nhiều càng tốt, ít nhất phải nhiều gấp năm lần hiện giờ! Bản tọa tự có chỗ dùng.

Lão tế ty mấp máy môi, sau đó lại khép chặt. Lực lượng linh hồn thu gom được hiện giờ đã đủ tiến hành một lần hắc ám tế tự, vẫn còn dư ra một chút. Nhưng lực lượng tín ngưỡng nhiều gấp năm lần, vậy phải cần giết chóc bao nhiêu sinh linh cường đại mới đủ đây? Bệ hạ muốn lực lượng linh hồn nhiều như vậy để làm gì? Lão tế ty mặc áo bào đen có trăm điều không thể lý giải được, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì Ma Đế Hoàng trước mặt hiện giờ có chút gì đó âm trầm đáng sợ.

- Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay! Mục tiêu chiến tranh vẫn là quốc độ Quang Ám như cũ sao?

Tế ty hỏi.

- Tùy ý đi!

Ma Đế Hoàng thờ ơ đáp.

Tế ty gật đầu một cái, trong lòng đã hiểu rõ, liền bước nhanh ra bên ngoài điên. Đang lúc bước ra khỏi điện, trước mắt chợt nhoáng lên, lão gần như đụng phải Nhị hoàng tử đang ở ngoài điện bước nhanh vào.

- Đại tế ty đi đâu thế, sao lại giống như tâm thần đang ở nơi nào vậy?

Nhị hoàng tử dừng lại quan sát đại tế ty, cười âm hiểm nói.

- Nhị hoàng tử… thuộc hạ còn có việc, xin cáo từ!

Đại tế ty cũng không để ý tới An Đức Liệt, trên người tỏa ra một đoàn sương đen, thân hình dần dần biến mất không thấy.

Nhị hoàng tử nhìn đại tế ty biến mất, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, sau đó khôi phục tâm thần lại, cung kính nói:

- Nhi thần An Đức Liệt tham kiến phụ hoàng!

- Vào đi!

Một lúc sau giọng nói của Ma Đế Hoàng mới từ trong đại điện truyền ra.

Nhị hoàng tử An Đức Liệt không nhanh không chậm bước vào trong đại điện, đồng thời nhanh chóng vận chuyện tâm pháp đã thuộc nằm lòng.

- An Đức Liệt, ngươi tới làm gì?

Ma Đế Hoàng ở trên cao nhìn xuống Nhị hoàng tử An Đức Liệt quỳ dưới sàn đại điện, đôi mắt tím duy nhất lộ ra bên ngoài áo giáp giống như có thể nhìn thấu tận đáy lòng.

- Bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn…

An Đức Liệt vừa định nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước, không ngờ còn chưa nói xong đã bị Ma Đế Hoàng cắt ngang.

- Ngươi đi đi!

Ma Đế Hoàng phất phất tay. Câu trả lời ngắn gọn khiến cho tất cả sự chuẩn bị của An Đức Liệt đều biến thành công cốc. Một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, An Đức Liệt bỗng sinh ra một dục vọng mãnh liệt, muốn ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt của Ma Đế Hoàng ở trên cao nhìn xuống, xem thử lão đã phát giác ra điều gì, nhưng lý trí trong nội tâm lại kiềm chế ý niệm này.

- Vâng, nhi thần xin cáo lui!

An Đức Liệt cúi đầu đáp một tiếng, sau đó đối diện với Ma Đế Hoàng từ từ lui ra ngoài điện.

Hoàng tử An Đức Liệt bản tính vốn hiếu động, bản lĩnh lại thấp kém, cho nên không được đại đế ưa thích, điều này đã sớm thành nhận thức chung của cả vương triều. So với trước đây, Ma Đế Hoàng bệ hạ dường như vẫn giống như thường ngày chẳng hề quan tâm đến Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử xin phép ra ngoài cũng không phải chuyện gì hiếm hoi, nhưng chẳng biết vì sao một số đại tướng của vương triều lại cảm thấy lần này có gì đó khác lạ.

Đợi sau khi ra khỏi tẩm cung của Ma Đế Hoàng, một giọt mồ hôi lạnh mới từ trên trán An Đức Liệt nhỏ xuống.

"Lão già kia của ngươi hình như phát giác ra điều gì." – Người lên tiếng trước tiên lại là linh hồn tà ác trong đầu An Đức Liệt.

"Ngươi khẳng định khẩu quyết kia của ngươi thật sự có hiệu quả sao?" - Nhị hoàng tử trong biển ý thức trịnh trọng hỏi.

"Đương nhiên. Hắn chẳng qua là một vương triều đại đế nhỏ bé, không thể nào nhìn thấu được."

"Vậy thì được rồi. Cho dù lão có phát hiện gì đó cũng chỉ là suy đoán, nếu là suy đoán thì không cần phải để ý đến." - Dừng một chút, An Đức Liệt nói: "Suy đoán vĩnh viễn là suy đoán."

Linh hồn tà ác trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Bất kể hắn đã phát hiện được gì, ngươi vẫn có thể quang minh chính đại ra ngoài, hơn nữa còn có thể điều động thế lực của vương triều Ma Đế Hoàng bên ngoài, như vậy là đủ rồi. Cho dù đã phát hiện được chân tướng, nếu như hắn có hành động gì đó… hừ, vậy thì cứ việc giết chết hắn!"

"Chuyện này ngươi bớt can thiệp vào đi! Có bản lĩnh thì ngươi hãy tự mình giết lão thay ta, đừng dùng thân thể của ta!" - Nhị hoàng tử lạnh lùng nói. Linh hồn tà ác nhất thời im lặng, có đánh có giết thì bị thương cũng là thân thể của An Đức Liệt, còn hắn chỉ cần trả giá một chút là có thể tìm được một thân thể thích hợp khác. Có câu nói thì rất hay, đứng nói chuyện thì chẳng phải đau đớn, chỉ cần động miệng lưỡi mà thôi, cũng không cần phải ra mặt, hắn tội gì lại không làm.

Ngày thứ hai, hoàng tử An Đức Liệt dẫn theo mấy tên yêu ma bước ra khỏi không gian của vương triều.

"Vù!"

Bầu trời âm u của Ma Giới thứ nhất vừa hiện lên trong con ngươi của mấy tên yêu ma vương triều, đột nhiên một bóng đen lướt qua trước mắt, bao phủ một vòng phía trên.

"Xảy ra chuyện gì?" - Mấy tên yêu ma trong lòng nghi hoặc, chợt cảm giác được một lực lượng hủy diệt hùng hậu đánh vào trong cơ thể, còn chưa kịp kêu lên đã bị đánh tan thành mảnh vụn.

"Vụt vụt!"

An Đức Liệt phẩy phẩy tay, giống như muốn rũ hết máu tươi dính lên bàn tay mà thật ra không hề có. Ánh mắt lướt qua đống thịt vụn chung quanh, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn: "Để đối phó với mấy tên các ngươi, bản tọa lại phải dùng tới lĩnh vực để tránh lão già biết được, hừ, đúng là tiện nghi cho các ngươi rồi."

Một chân đạp dẹp mũ giáp của một tên tướng lĩnh vương triều trung đẳng được lão già nghi ngờ phái tới theo dõi, sau đó thân thể An Đức Liệt nhoáng lên, đột ngột biến mất trong không gian này. Không có những kẻ này làm vướng chân, trời đất bao la dĩ nhiên là mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Sau khi An Đức Liệt biến mất không lâu, một tiếng ngâm xướng hùng hậu khàn khàn bỗng vang lên tại hướng đông bắc Ma Giới, như gần như xa, thỉnh thoảng giống như cách vô số không gian, thỉnh thoảng lại giống như lẩm bẩm. Âm điệu kia kỳ quái và mơ hồ, trong thanh âm có một lực lượng kỳ lạ giống như khí tức hung ác có thể kích động lòng người. Thanh âm này khiến cho rất nhiều cường giả Ma Giới chú ý, ngay cả những yêu ma cổ xưa cũng chỉ biết ngây người lắng nghe tiếng ngâm xướng mờ ảo bất định, không biết hướng nào truyền đến này. Không một yêu ma nào nhận ra loại âm điệu ẩn chứa lực lượng kỳ quái này, nó dường như không thuộc về bất cứ chủng tộc nào tại Ma Giới, cũng không phải ngôn ngữ từng vận dụng trong bất cứ giai đoạn lịch sử nào.

Tiếng ngâm xướng kia chỉ kéo dài trong chốc lát. Tại hướng đông bắc, khí tức âm tà trong trời đất bừng lên, từ bên dưới mặt đất các nơi cuồn cuộn tuôn ra, từng đợt nối tiếp nhau liên miên không dứt.

"Ầm ầm ầm!"

Mặt đất Ma Giới nứt ra khắp nơi, những tiếng kêu sắc bén chấn nhiếp hồn người từ bốn phương tám hướng truyền đến, vang khắp cả phương bắc Ma Giới. Trong ánh mắt kính sợ của đám yêu ma cấp thấp, trong hư không bỗng xuất hiện những bóng ma sặc sỡ, hóa thành từng vệt sáng bay về phía bờ biển Minh Ngục được gọi là cấm địa của Ma Giới thứ nhất.

oOo

Tại Thái Cổ.

Cuộc chiến giữa Xi Vưu và Kiếm Thần cuối cùng đã chấm dứt thông qua việc Xi Vưu dẫn theo tàn quân lặng lẽ rời đi. Nhất thời danh vọng của Phong Vân Vô Kỵ tại Thái Cổ đạt đến mức không thể hơn được nữa. Cho dù Phong Vân Vô Kỵ còn không thông báo thân phận Chí Tôn của hắn, nhưng với việc có thể đánh bại tuyệt thế ma đầu như Xi Vưu, có rất nhiều người cho rằng võ công của hắn đã có thể sánh ngang với Chí Tôn, cho dù có chênh lệch thì cũng không quá nhiều. Nguồn: https://docsach24.com

Dù sao thanh danh của Xi Vưu cũng quá lớn, năm đó Hiên Viên Chí Tôn phải khổ chiến với y mấy ngày mấy đêm mới chiến thắng được. Còn Phong Vân Vô Kỵ cũng có thể chiến thắng Xi Vưu, khiến cho y biết khó mà lui, không ít người cho rằng võ công của Phong Vân Vô Kỵ đã đuổi kịp Chí Tôn rồi.

Trong thời gian dài đằng đẵng này Chí Tôn vẫn luôn in tiếng, chỉ có một Thương Khung Chí Tôn thỉnh thoảng đi lại trên thế gian, nhưng số người biết lại cực kỳ ít ỏi. Thái Cổ rất cần một cường giả như vậy. Những người trong hệ phái tự do đã sùng kính Kiếm Thần giống như Chí Tôn, còn gọi hắn là "Kiếm Trung Chí Tôn".

Đối với một số cường giả khác, cách xưng hô đánh đồng Kiếm Thần với Chí Tôn này có chút không thích hợp, nhưng bọn họ liên tưởng một cách sâu xa hơn.

Trước đây không lâu vào một đêm mưa gió, một con Thanh Long to lớn bỗng lướt qua trên bầu trời.

Nhìn khắp Thái Cổ, trong số cao thủ mới mới nổi lên, những người mạnh nhất có thể kể đến Phong Vân Vô Kỵ của Kiếm vực, cùng với con trai của Bạch Hổ Chí Tôn là Công Tôn Chỉ Thương, còn có Huyết Hải Ma Quân của Bắc Hải.

Nhưng Huyết Hải Ma Quân đã không còn xem là một nhân vật mới nổi, hơn nữa thời đại thuộc về y đã qua rồi, cộng thêm việc tẩu hỏa nhập ma khiến cho y không thể nào thành tựu được Chí Tôn.

Về phần con của Bạch Hổ Chí Tôn là Công Tôn Chỉ Thương, số người biết cái tên này rất ít, nhưng tất cả những người đó đều là cường giả tuyệt đỉnh. Còn những người biết Công Tôn Chỉ Thương tu luyện "Vạn Ma Diễn Sinh quyết" kinh khủng và quỷ dị thì lại càng ít hơn.

Người nói rằng võ công của Công Tôn Chỉ Thương không thấp hơn Kiếm Thần là một gã cao thủ tiềm tu Thần cấp hậu kỳ. Cho dù chưa từng thấy qua bản thân Công Tôn Chỉ Thương, nhưng cường giả tiềm tu tự xưng là Ngạo Vô Thương này kể rằng, có lần gặp phải một đối thủ lợi hại, còn chưa kịp nhìn thấy mặt đối phương thì đã bị đánh bại một cách dễ dàng, người đó tự xưng Công Tôn chỉ thương, chính là con trai của Bạch Hổ Chí Tôn.

Số người tuyên bố đã từng gặp Công Tôn Chỉ Thương không chỉ có một. Những người gặp phải Công Tôn Chỉ Thương, hơn nữa còn biết được lực lượng áp đảo của hắn, dường như đều là cường giả của Thái Cổ có chút địa vị và quyền uy, không biết là trùng hợp hay là vì sao.

Nhìn khắp Thái Cổ, người có thể dung hợp với thánh thú Thanh Long, thành tựu Đệ Ngũ Chí Tôn cũng chỉ nằm trong trong hai người này. Trước mắt xem ra người có khả năng nhất chính là Kiếm Thần của Kiếm vực. Có thể đánh bại Xi Vưu, cho dù không phải là Đệ Ngũ Chí Tôn thì cũng chênh lệch không xa.

Phong Vân Vô Kỵ lại không hề hay biết những điều này, nhưng những đệ tử Kiếm các đi lại bên ngoài tới nơi nào cũng nhận được sự tôn kính của các tộc nhân khác. Bọn họ thật sự cảm nhận được sức ảnh hưởng của Phong Vân Vô Kỵ tại Thái Cổ đã gia tăng như thế nào sau trận chiến này.

Tại Kiếm vực.

Phong Vân Vô Kỵ và đệ tử Trì Thương ngồi xếp bằng bên trong Kiếm các. Trước người Phong Vân Vô Kỵ có một ấm trà hương phát ra mùi thơm nhàn nhạt. Từ miệng ấm trà hình hạc có một luồng khói thơm ngát lượn lờ, mang theo bọt nước nhàn nhạt bốc lên, tan vào trong hư không. Phía dưới ấm trà bằng sứ trắng có khắc hoa là một mâm trà hình tròn, trong mâm có để hai chén trà nho nhỏ.

Bên phải chiếc bàn vuông là Trì Thương đang ngồi khoanh chân, mái tóc dài rũ đến tận đất, yên lặng không nói gì. Bên trái lại là Viên Tề Thiên vẫn có chút không quen với quần áo của loài người, mặc dù hơi khó chịu vì phải ngồi yên mà không hiểu để làm gì, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Phong Vân Vô Kỵ thỉnh thoảng liếc qua lại khiến hắn không dám tuỳ tiện cử động. Còn bên phía bàn vuông đối diện với cửa lớn Kiếm các lại là trống không, giống như ba thầy trò đang chờ đợi ai đó.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt suy tư, thỉnh thoảng mí mặt lại lộ ra một khe hở, dường như hắn cũng không nắm chắc người đang chờ đợi sẽ xuất hiện ở đây.

"Bình!"

Cánh cửa lớn khép hờ bỗng nhiên bị một trận gió lớn mở ra, hai cánh cửa lớn một trái một phải dán chặt vào vách tường. Trong gió lớn từ bên ngoài thổi vào, một nam tử cao lớn mặc áo bào đen dáng vẻ mệt mỏi phong trần bước vào bên trong Kiếm các.

Phía đối diện, thân thể Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên. Trì Thương hiếm khi nhìn thấy sư tôn lại có tâm tình không yên như vậy. Sau khi hít sâu một hơi, Phong Vân Vô Kỵ liền bình tĩnh lại, mí mắt nhấp nháy một chút sau đó mở ra. Trong cặp mắt thâm thúy phản chiếu hình ảnh của nam tử mặc áo bào đen vẫn mang theo gió mưa bên ngoài cửa, áo choàng bay phần phật. Phong Vân Vô Kỵ không khỏi chớp mắt một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.

"Huỳnh Hoặc, đã lâu không gặp!" – Lời nói đã lên đến cổ họng, cuối cùng lại trở thành một câu lạnh nhạt:

- Mời ngồi!