Phi Thăng Chi Hậu

Chương 445: Lộ Tây Pháp thứ hai

Nơi hai gã Tọa thiên sứ nhìn đến, một vầng sáng to lớn nửa trong suốt bỗng từ lòng đất tỏa ra, từng làn sóng gợn nổi lên trên bầu trời.

"Lĩnh vực của nhân tộc!" - Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu Tát Di Nhĩ và Tạp Địch Nhĩ, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng nổ đã vang lên, trời đất đột nhiên tối sầm lại. Chung quanh cánh cổng Thiên Đường, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng. Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện, thánh quang sáng chói màu trắng sữa cũng trở nên ảm đạm hơn không ít, gió lốc mênh mông quét qua trời cao.

Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một luồng kiếm khí rộng mấy chục trượng, mỏng như cánh ve, trái đen phải trắng đã xé rách bầu trời. Kiếm khí tràn ngập khí tức hủy diệt trong nháy mắt khiến cho đông đảo Quang thiên sứ đang quỳ một chân trên bầu trời cầu khẩn hóa thành bột phấn, dư thế còn trực tiếp chém qua Tạp Địch Nhĩ đang kinh ngạc. Hủy diệt kiếm khí thuần túy nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, sau đó nổ tung thành một chùm bột phấn.

Bóng tối vừa hiện ra liền biến mất. Nơi gió nhẹ thổi lên, Tây Môn Y Bắc hai tay cầm kiếm, hai chân một trước một sau dang ra, đứng thẳng trên mặt đất. Dưới tác dụng của từng luồng khí xoáy tụ , mái tóc dài tuyết trắng tung bay như những con rắn, bên dưới lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

- Đám nhân loại hèn mọn các ngươi…

Sau lúc đầu kinh ngạc, Tát Di Nhĩ giận đến tím mặt, hai tay giơ cao, một luồng thánh quang hừng hực liền từ bầu trời đánh xuống.

Ở phía sau, Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích, chỉ hơi ngẩng đầu lên. Cột thánh quang hừng hực kia vẽ nên một vết tích không dài trên đôi mắt đen kịt của hắn, sau đó gập lại, bắn ngược về hướng Tát Di Nhĩ…

"Ầm!

Một tiếng vang trầm, cột thánh quang to lớn kia đánh vào Tát Di Nhĩ, lại hóa thành từng luồng ánh sáng nhu hòa dung nhập vào ánh sáng chung quanh hắn.

"Thánh quang vô hiệu sao…" - Phong Vân Vô Kỵ hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua trái tim Tọa thiên sứ đang lơ lửng bên người Tát Di Nhĩ, không ngừng phập phồng, hút lấy thánh quang chung quanh, một lần nữa cấu thành thân thể. Không hề do dự, cánh tay của hắn liền dựng thẳng lên như kiếm, nghiêng nghiêng chém xuống.

Thân thể Tạp Địch Nhĩ vốn đang mượn lực lượng của cánh cổng Thiên Đường phía sau để khôi phục lại, lúc này "ầm" một tiếng nổ tung, ngay cả trái tim thiên sứ óng ánh rực rỡ, lập lờ từng điểm sáng màu lam nhạt cũng xuất hiện từng vết nứt.

- Những kẻ phản nghịch này! Bọn kiến hôi đáng chết… Tát Di Nhĩ, giúp ta ngăn cản những nhân loại này một chút!

Thanh âm giận dữ của Tạp Địch Nhĩ từ trong trái tim thiên sứ đang phập phồng vang lên, truyền khắp hư không, nhưng cũng không thể che giấu được sự kinh hoảng trong lòng.

Tất cả Tọa thiên sứ, thân thể gần như đều giống nhau. Đối với bọn chúng, cho dù mất đi thân thể năng lượng hóa cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần trái tim thiên sứ còn tồn tại, vẫn có thể mượn lực lượng mênh mông của cánh cổng Thiên Đường một lần nữa ngưng tụ lại thân thể.

Đối với tất cả thiên sứ, phá hủy trái tim thiên sứ gần như là phương pháp duy nhất để hoàn toàn giết chết bọn chúng.

Không hề do dự, Tát Di Nhĩ liền vung tay lên, một phiến điểm sáng màu lam nhạt hóa thành một màn sáng hơi mỏng, khép lại về hướng trái tim thiên sứ liên quan đến sinh mệnh của Tạp Địch Nhĩ. Phía sau hai gã Tọa thiên sứ, cánh cổng ánh sáng truyền tống cao trăm trượng phát ra từng chùm ánh sáng, thánh lực màu trắng sữa không ngừng tràn vào trong trái tim thiên sứ màu lam nhạt của Tạp Địch Nhĩ.

"Ầm!"

Trời đất bỗng tối sầm, Hủy Diệt kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc lại lần nữa xuyên qua hư không, xé tan màn sáng màu lam nhạt của Tát Di Nhĩ, chém vào trái tim của Tọa thiên sứ.

- A!

Kiếm khí vô tận bắn ra. Tạp Địch Nhĩ phát ra một tiếng hét thảm, vết nứt bị Phong Vân Vô Kỵ chém ra còn chưa hoàn toàn khép lại, liền bị hủy diệt kiếm khí thuần túy và bá đạo của Tây Môn Y Bắc thuận theo vết nứt chém vào bên trong.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn, trái tim của Tạp Địch Nhĩ nổ tung thành một chùm ánh sáng màu trắng sữa, từng luồng thánh lực lan về bốn phía…

Sắc mặt của Tát Di Nhĩ trở nên cực kỳ khó coi. Nói đến thì dài, nhưng thực tế tất cả những chuyện này đều diễn ra trong khoảnh khắc. Tây Môn Y Bắc lần đầu xuất kiếm, Phong Vân Vô Kỵ lại xuất kiếm, sau đó Tây Môn Y Bắc xuất kiếm lần thứ hai, khoảng cách giữa ba lần xuất kiếm vô cùng ngắn ngủi. Tạp Địch Nhĩ còn chưa kịp phát huy thực lực của Tọa thiên sứ, Tát Di Nhĩ cũng chỉ vừa kịp gia tăng một tầng phòng hộ lên trái tim thiên sứ, một gã Tọa thiên sứ đã bị hủy diệt.

- Không thể tha thứ!

Tát Di Nhĩ nghiến răng gầm lên, khuôn mặt tuấn tú giật giật vài lần, một loại cảm giác sỉ nhục tràn khắp toàn thân.

- Phán Phạt chi quang!

Không hề do dự, Tát Di Nhĩ liền quay về chúng thiên sứ ánh sáng đang ngây người vì biến động này quát lớn.

Dưới phản ứng gần như bản năng, những thiên sứ ánh sáng còn sót lại liền đứng lên, tập trung lại bên dưới Tát Di nhĩ, quỳ một chân, hai tay giao nhau trước ngực, đầu cúi xuống, trên mặt hiện lên vẻ thành kính.

- Hơi chủ ở quốc độ ánh sáng đang quan sát chúng sinh, chúng tôi nguyện tôn ngài là cha, nguyện ánh sáng của ngài hàng lâm nơi tội ác này, ban cho hắc ám sự cứu rỗi, ban cho tội ác sự phán xét…

Tát Di Nhĩ đứng thẳng phía trên chúng thiên sứ, vẻ mặt nghiêm túc. Cánh cổng Thiên Đường phía sau tỏa ra thánh quang vô tận, kết thành một vầng sáng dày hình cầu trước người chúng thiên sứ, bao phủ bọn chúng vào bên trong.

- … Nguyện vinh quang của chủ hàng lâm, nguyện cơn giận của chủ khiến cho chúng sinh biết hối hận!

Tát Di Nhĩ đứng giữa không trung, hai chiếc cánh sáng màu lam nhạt phía sau lớn lên. Phía sau lại có hai hư ảnh nhàn nhạt hình đôi cánh phe phẩy, vô số phù văn tràn đầy thánh lực lưu chuyển bên trong. Trong tiếng thánh ca mờ ảo, hắn thốt ra lời cầu khấn cuối cùng:

- … Phán Phạt chi quang!

"Ầm!"

Phía sau chúng thiên sứ, ánh sáng bên trong cánh cổng Thiên Đường bừng lên, cả cánh cổng hình vòm rực rỡ bắn ra thánh hoa đầy trời. Trong thánh lực chấn động, cánh cổng ánh sáng hình vòm bỗng lớn lên mấy chục trượng, thánh lực mênh mông kết thành một hình thập tự to lớn trước người Tọa thiên sứ. Cả trời đất đều bị bao phủ trong ánh sáng màu trắng sữa, từng luồng ánh sáng chói mắt từ phía sau Tát Di Nhĩ bắn ra, thánh lực hùng hậu trục xuất toàn bộ lực lượng không phải thánh hệ trong phạm vi trăm dặm. Trên mặt đất, mọi người bỗng cảm giác áp lực nhanh chóng gia tăng.

Trong lòng đám người Độc Cô Vô Thương bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ cường liệt. Ngay lúc này, bóng người chợt nhoáng lên, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh ung dung đã chắn ở phía trước hai người. Thân thể hắn thẳng lên, một luồng khí tức vô hình khoách triển ra, mặt đất trong phạm vi mấy chục trượng không có một tia thánh lực có thể đến gần.

Một cột thánh quang to lớn bán kính mấy trăm trượng từ trung tâm của thập tự ánh sáng trên bầu trời bắn ra. Khi cột thánh quang hạ xuống, thiên địa đều nóng bừng, tiếng thánh ca réo rắt quanh quẩn nơi chân trời…

Tại khoảnh khắc này, thời gian dường như chậm lại trăm ngàn lần. Dưới sự quan sát của thiên sứ khắp trời, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, tay phải chậm rãi giơ lên như nâng ngàn cân, nghênh đón thánh quang hừng hực trút ngược xuống. Năm ngón tay mở ra, thánh quang bắn xuống cách ngón tay Phong Vân Vô Kỵ hai mươi trượng, bỗng khựng lại giống như gặp phải một vách chắn, sau đó hóa thành vô số luồng sáng nhỏ dọc theo một quỹ tích hình cong bắn ngược trở về, giống như một con cá voi to lớn, từ đỉnh đầu phun ra chùm lớn nước biển…

"Ầm!"

Thời gian lại khôi phục như lúc đầu. Một tiếng nổ lớn chấn động trời cao, không khí trong phạm vi trăm dặm trong nháy mắt giống như bị rút sạch, sau đó đồng loạt phun ra. Cơn lốc mênh mông ù ù rung động, tiếng truyền khắp bốn phương.

Thánh quang vô cùng vô tận, cực độ ngưng kết từ bầu trời trút xuống. Tiếng thánh ca ngâm xướng càng lúc càng vang dội. Trên bầu trời nửa ẩn nửa hiện, cánh cổng Thiên Đường cực kỳ chói mắt bắn ra từng điểm sáng mờ mịt, vô số thiên sứ nhỏ bay lượn bên trong, không ngừng ca xướng. Thánh lực trong thiên địa bừng lên.

"Xèo xèo!"

Một tiếng động di thường vang lên. Độc Cô Vô Thương theo tiếng nhìn lại, trông thấy bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ đang giơ lên giống như bị phỏng, không ngừng xuất hiện từng vết cháy sém. Trên tay phải, từng luồng khói xanh mang theo vị khét từ từ bốc lên.

- Vô Kỵ!

Độc Cô Vô Thương lo lắng hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Phán Phạt chi quang quả nhiên lợi hại. Kiếm chi quy tắc mà ta thôi diễn ra vẫn có chỗ chưa hoàn thiện, đợi sau lần này nhất định phải cải tiến thêm.

- Kiếm chi quy tắc?… Là thứ ngươi chia xẻ với chúng ta…

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Tại không trung, lại một đợt thánh quang mãnh liệt hơn đánh xuống. Hư không rít lên, không khí trong thiên địa không ngừng bị thánh quang hút lấy, sau đó lại một đợt khác tràn đến. Cả không gian chấn động kịch liệt, từng luồng sóng gợn màu trắng sữa lan ra…

- Phán Phạt chi quang!

Lại một giọng nói lạnh lùng từ trời cao vang lên.

Thánh quang đầy trời vốn đã dày đặc đến cực điểm, lúc này lại được Tát Di Nhĩ tăng thêm một phần ba năng lượng thu thập được từ những thiên sứ ánh sáng trên chiến trường. Hư không rung động, thánh quang màu trắng sữa đã che lấp tất cả, ngoại trừ ánh sáng chói mắt thì không còn thấy được thứ gì. Tiếng biển gầm to lớn từ không trung vang lên, thánh quang chói mắt mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đã đánh xuống…

Trong phạm vi trăm dặm một phiến trắng lóa. Bên trong cánh cổng Thiên Đường, từng hư ảnh cánh sáng bắn ra, khí tức càng vượt trên cả Tát Di Nhĩ, bay nhanh đến cận…

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Những tiếng nổ mạnh không ngừng từ trong thánh quang vang lên. Mặt đất lõm xuống, tiếng rung chuyển vang tận mây xanh, thật lâu không dừng…

Thiên địa đều yên tĩnh. Khi một trận gió nhẹ thổi đi cát bụi, bên dưới Tát Di Nhĩ, trên khoảng đất trống kia, ba người ngẩng đầu lên, chính là đám người Phong Vân Vô Kỵ.

Một loại xấu hổ và giận dữ hiện lên trên mặt Tát Di Nhĩ, bỗng nhiên hừ một tiếng, thân thể xoay ngược lại một cách quỷ dị. Tay phải thon dài nhanh chóng điểm vào trán, ngực và hai vai, sau đó dang ngang ra, giống như treo ngược trên thập tự giá, vẻ mặt thành kính nói:

- Hỡi chủ ở vị diện đang quan sát chúng sinh, xin hãy nghe lời chỉ dẫn đến từ tín đồ thành kính của ngài…

Khi Tát Di Nhĩ phát ra đoạn ngâm xướng này, tiếng thánh ca càng vang vọng hơn. Từ hai chân đang khép lại và hai bàn tay của hắn, ba điểm sáng bỗng nhiên xuất hiện, hình thành một tam giác bao phủ hắn vào bên trong. Bên ngoài tam giác do thánh quang tạo thành, lại có một vòng thánh quang mờ mịt hình thành một vòng bảo hộ …

- Khi đọa lạc và hắc ám hòa vào nhau, khi tội ác và hung tàn hợp nhất, khi những kẻ yếu đuối không cách nào nghe được thanh âm của chủ, xin chủ hãy ban cho bọn chúng sự hủy diệt cuối cùng…

"Ầm!"

Trên trời cao, một luồng đao quang trắng xóa chém thẳng xuống, cắt đứt cả hư không. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cánh cổng Thiên Đường cao trăm trượng bỗng nứt làm hai, mấy luồng khí tức từ thời không xa xôi bay nhanh về nơi này cũng đột nhiên biến mất. Đao quang lướt qua, tiếng ngâm xướng của Tát Di Nhĩ liền im bặt, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cao hơn. Một luồng khí tức băng hàn kỳ dị xuyên qua tầng tầng phòng hộ, cắt đứt sinh cơ của hắn. Thân thể hóa thành một khối băng lớn từ không trung rơi xuống, đập mạnh xuống đất, hóa thành băng vụn…

"Vù!"

Tiếng xé gió vang lên, một nam tử toàn thân được bao phủ trong áo bào xanh rộng thùng thình, tay áo phất phơ từ không trung hạ xuống, nhìn về phía đám người Phong Vân Vô Kỵ:

- Cho các ngươi vài lời khuyên. Thứ nhất, muốn giết chết thiên sứ, trước tiên phải cắt đứt liên hệ giữa chúng và Thiên Đường, cũng chính là phá huỷ cánh cổng Thiên Đường.

- Thứ hai, số lượng Tọa thiên sứ có hạn, một khi giết chết bọn chúng, đồng thời để cho Thiên Đường biết được, nhất định sẽ khiến cho đối phương tức giận.

- Thứ ba, nhân tộc còn không có thực lực đồng thời khiêu khích ma tộc và Thiên Đường, cho nên… làm việc sạch sẽ một chút, đừng lưu lại dấu vết.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chăm chú vào cường giả toàn thân được bao phủ trong áo bào xanh này, dưới dạt áo lộ ra mấy sợi dây xích to kéo lê trên mặt đất, trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng:

- Kỳ thực, ta muốn đợi hắn thi triển nhiều tuyệt học hơn, như vậy ta mới có thể…

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm mắt lại, thân thể từ từ bay lên. Phía sau lưng, một phiến kiếm khí hừng hực bắn ra. Trong kiếm khí hùng hậu như sông biển, mười hai chiếc cánh sáng rực rỡ vươn ra, từng luồng ánh sáng chiếu rọi khiến cho khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ cũng được phủ lên một tầng khí tức thánh khiết.

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, nhìn nam tử áo xanh kia nói:

- Đây chính là thu hoạch rồi của ta…

- Ngươi…

Không chỉ Độc Cô Vô Thương, ngay cả Tây Môn Y Bắc cũng mở to hai mắt, không thể tin được nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ. Hai người rõ ràng nhận ra, Phong Vân Vô Kỵ lúc này toàn thân được bao phủ trong ánh sáng trắng, cùng với mười hai chiếc cánh phía sau, hình dáng cực kỳ tương tự với Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp mà trước đó mọi người đã giao đấu.

Nam tử áo xanh cũng hơi giật mình, im lặng một lúc, sau đó nói:

- Ừm, rất không tệ, chỉ là kiếm khí và thánh quang dù sao cũng khác biệt một chút.

Một luồng ánh sáng nhàn nhạt màu trắng sữa từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ tuôn ra, hóa thành từng vầng sáng khoách triển đến toàn thân. Mười hai chiếc cánh cũng được phủ một tầng thánh quang trắng sáng, trong hư không nhất thời tràn ngập một luồng thánh lực nhàn nhạt:

- Vốn có thể làm tốt hơn, nhưng hiện tại đây đã là cực hạn mà ta có thể làm được. Mặc dù khó nói sẽ gạt được những đỉnh cấp thiên sứ, thế nhưng chỉ cần ta không động thủ, về ngoại hình vẫn không thể nhìn ra sơ hở.

Nếu như Thái Huyền có ở đây, nhất định sẽ vỗ tay mỉm cười, cảm thán một tiếng: "Tuyệt diệu! Có thủ đoạn như vậy, chẳng phải sẽ giá họa, dẫn đến thần ma tranh đấu dễ như trở bàn tay hay sao?"

Mọi người ở đây đều thông tuệ, nhìn vào thủ đoạn của Phong Vân Vô Kỵ, lập lức đoán được dụng ý của hắn. Nghĩ đến đây, tâm thần cũng không khỏi chấn động, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Không sai. Có điều, nếu là ngươi chuyển những đôi cánh đó thành màu đen, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Người áo xanh gật đầu.

Phong Vân Vô Kỵ hơi sững sốt. Hôm nay, trong cơ thể hắn đã sớm không còn ma khí, tất cả đều là kiếm khí thuần túy, một chút thánh quang bao phủ bên ngoài đã là cực hạn, còn muốn hóa thành cánh sáng đen kịt như Lộ Tây Pháp thì lại có chút khó khăn.

Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói:

- Chuyện này cũng không sao. Chỉ cần thêm một chút thời gian, ta sẽ sáng tạo ra một môn công quyết có khí tức hắc ám, khi đó muốn giả mạo Lộ Tây Pháp cũng không phải là vấn đề.

- Nếu như ngươi có thể hiểu rõ về thánh quang hơn một chút, có lẽ cải trang thành Sí thiên sứ sẽ dễ dàng hơn. Nếu như đem những công pháp này truyền thụ cho đệ tử của ngươi, ngụy trang thành một đội thiên sứ, tiến vào…

Nam tử áo xanh nói đến lại dừng. Đám người Phong Vân Vô Kỵ cùng nhau nhìn về phía y, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một câu cuối cùng, nam tử áo xanh không nói ra, nhưng bọn người Tây Môn Y Bắc đều hiểu rõ, ý tứ của y chính là: một đội thiên sứ do nhân tộc Thái Cổ ngụy trang, lẫn vào Thiên Đường, có lẽ sẽ có thể thu được "hiệu quả không tưởng".

- Vô Kỵ, lần này chúng ta cần liên thủ một lần! Thời Gian chi kiếm, các phương đều thèm muốn, đến lúc đó nhất định sẽ có một trường kịch chiến. Theo lý, lần này nhân tộc Thái Cổ chúng ta cẩn thận hành sự, không nên xảy ra xung đột với các phương mới là thượng sách. Nhưng cuộc chiến thần ma đã qua nhiều năm như vậy, bất kể là ma tộc hay Thiên Đường, chắc hẳn đều không hiểu rõ lắm về tình hình hiện tại của Thái Cổ chúng ta. Chúng ta được thần ma đánh giá cao, dẫn đến hai bên đều đố kị và thù địch, cho nên không thể dễ dàng hành động. Nhưng nếu chúng ta biểu hiện quá yếu ớt, sợ rằng ít ngày nữa đại quân của thần ma sẽ lập tức đặt chân vào Thái Cổ, cho nên chuyện này cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Người áo xanh nói ra tên họ của Phong Vân Vô Kỵ, khiến cho Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương đều kinh ngạc. Trong ấn tượng hai người, cũng không có bất cứ người nào khí tức tương tự như người này. Nhưng hiển nhiên, người áo xanh nhận ra Phong Vân Vô Kỵ, mà Phong Vân Vô Kỵ cũng không tỏ vẻ bất ngờ, hai người rõ ràng có quen biết.

"Vô Kỵ quen biết người này khi nào?" - Độc Cô Vô Thương trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng liếc nhìn hai người, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng: "Mà thôi, đợi lát nữa hãy hỏi đi!"

Dừng một chút, kia người áo xanh tiếp tục nói:

- Ta và một số cường giả khác đã thương lượng, cuối cùng nhất trí cho rằng, khi cần thiết có thể đánh một trận với ma tộc, nhằm để chấn nhiếp đối phương, tạm thời khiến bọn chúng không dám manh động, giúp tộc ra tranh thủ một chút thời gian cho cuộc chiến thần ma. Thế nhưng, cường giả đỉnh cấp của cũng ta không nhiều. Ma tộc đã có hai Hắc Ám Quân Chủ xuất hiện tại vùng đất hỗn độn… Vì cấp bậc chênh lệch quá lớn, những cường giả đỉnh cấp của ma tộc và Thiên Đường chỉ có thể do chúng ta đối phó. Về phần những yêu ma hay thiên sứ cao cấp, những người tiềm tu của Thái Cổ chúng ta hoàn toàn có thể áp chế bọn chúng. Mà trong kế hoạch này, chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi.

- Không có vấn đề gì. Lúc cần thiết, ngươi hãy phát ra đao khí, ta nhất định sẽ lập tức đến viện trợ. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói.

- Như vậy thì không có chuyện gì nữa, ta đi trước! Vùng đất hỗn độn không nên ở lâu, sớm tìm được Thời Gian chi kiếm trước thần ma, sau đó rút lui mới là thượng sách… Được rồi, tại mảnh đất thần ma này còn có một kẻ vô cùng cường đại. Từ biểu hiện của hắn, tuyệt đối không thuộc một phương thế lực nào của ma tộc hay thiên sứ tộc. Ta đã giao thủ với hắn một lần, nhưng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Nếu như ngươi gặp phải hắn, nhất định phải cẩn thận. Nếu có thể, cố gắng tránh xảy ra xung đột với hắn. Kẻ đó mang một chiếc mặt nạ màu bạc, khoác một bộ áo choàng rộng màu đen.

Dứt lời, người áo xanh liền bay lên, trong nháy mắt biến mất trên bầu trời…

- Vô Kỵ, các ngươi quen biết sao?

Độc Cô Vô Thương hỏi.

- Chúng ta quả thật quen biết. Trên thực tế, các ngươi cũng biết y. Y dùng áo bào xanh che mặt, hiển nhiên là không muốn cho người khác biết, vậy cứ theo ý của y đi… Chỉ cần nghĩ một chút, đao khí của ai lại lạnh lẽo như băng, hơn nữa có thể một đao chặt đứt cánh cổng Thiên Đường.

Phong Vân Vô Kỵ gợi ý.

- Chẳng lẽ là…

Hai người lập tức nghĩ tới một người:

- Không thể nào…

- Không có gì là không thể. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều biến hóa, ý có thay đổi lớn cũng là chuyện tự nhiên. Kiếm đạo của ta lĩnh ngộ đã truyền cho các người. Ba loại kiếm đạo đều có thể do đạo của thái cực điều hòa. Có thể lĩnh ngộ được gì, lĩnh ngộ được bao nhiêu, ta cũng không thể nắm bắt được.

Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, nói:

- Trước tiên các người hãy đi về phía tây, hội hợp với những người khác. Có cực đoan kiếm đạo của hai người tương trợ, thực lực của nhân tộc chúng ta tại hải dương hỗn độn sẽ tăng lên không ít. Hiện tại, trước tiên ta sẽ đi tìm nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm.

- Ừm, ngươi đi đi! Ta và Tây Môn ở cùng với nhau, một công một thủ, ngoại trừ Hắc Ám Quân Chủ, còn lại đều có thể ứng phó.

Độc Cô thản nhiên nói.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Một vệt màu trắng bạc nhanh chóng hiện lên trong mắt, kiếm khí hỗn loạn từ trong cơ thể tỏa ra. Trong con ngươi bên trái bóng kiếm di động, còn trong con ngươi bên phải bóng kiếm lại đứng yên. Khi cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ khép lại, lại lần nữa mở ra, một luồng ánh sáng đen kịt liền từ những đôi cánh sau lưng khoách triển đến mấy trượng. Khuôn mặt lãnh lùng của hắn cũng biến ảo, hóa thành khuôn mặt anh tuấn tiêu sái có chút tà dị của Lộ Tây Pháp.

"Bách!"

Mười hai đôi cánh đọa lạc dùng sức đập một cái, dấy lên một cơn gió lớn. Phong Vân Vô Kỵ như tên rời khỏi dây cung xé gió bắn lên, bay được mấy trăm trượng, thân thể nhoáng lên, liền đột nhiên biến mất…

oOo

Tại phía đông của vùng đất hỗn độn, vô số yêu ma cao cấp tụ lại với nhau, ma khí dày đặc hợp thành một đoàn thẳng đến tận trời. Tại trận doanh của mấy ngàn yêu ma cao cấp đứng đầu, vài tên tuyệt đỉnh cao thủ ma tộc tay cầm trường kích, cả người ma khí lượn lờ. Giữa bọn chúng là một gã nam tử có hình dáng như nhân loại, con ngươi màu tím, khoác một kiện áo choàng nhung lam nhạt, thân mặc đồ bó màu đen khảm cúc bạc. Hắn đang nhìn vào một tấm da dê cổ xưa như đang nghiên cứu thứ gì. Trong ánh mắt chúng cường giả ma tộc chugn quanh đều tràn đầy vẻ tôn kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ quấy nhiễu đến "nam tử nhân tộc" này.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trên bầu trời, một bóng đen mang theo tiếng gió gào thét nghiêng nghiêng bay xuống. Cách mặt đất hai mươi trượng, thân hình đột nhiên khựng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trước người chúng đỉnh cấp yêu ma.

"Bách!"

Một tiếng vang giòn giã, phía sau bóng đen, mười hai chiếc cánh hắc ám rực rỡ xoè ra…

Nam tử anh tuấn đang xem xét địa đồ không trọn vẹn trên tấm da dê bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mười hai chiếc cánh sáng mỹ lệ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, bật thốt lên:

- Lộ Tây Pháp đại nhân!

Chúng yêu ma phía sau vốn đang định xuất thủ, nhưng thấy rõ tướng mạo đối phương, cùng với mười hai chiếc cánh đặc trưng, lập tức ngừng lại, lần lượt cúi đầu, cung kính nói:

- Đọa Lạc chi vương! Tham kiến đại nhân!

Một nụ cười quỷ dị hiện lên trên khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ, rất nhanh liền biến mất…