Phi Thăng Chi Hậu

Chương 409

Gặp cao tầng, Vô Kỵ biện huyền cơ

U Nhược đến, Phong Tôn vô tình thả

Một đạo cầu vồng màu đen xẹt qua bầu trời, rơi vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Một luồng tinh quang từ trong mắt hắn bắn ra, sau đó rất nhanh ảm đạm đi, dần dần quy về bình tĩnh. Cả bầu trời là một phiến tối tăm, những hạt mưa nhỏ tí tách dần dần từ trên trời rơi xuống, tiếng lộp bộp khe khẽ khiến cho ngọn núi này càng trở nên tĩnh mịch.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn bình tĩnh, nhẹ nhàng lau đi vết máu sền sệt trên Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hắn hồi tưởng lại thành quả trong thời gian này. Không biết đã bao lần ma tộc thử đột phá không gian để chạy ra. Quả đúng như dự liệu, biến cố của Thánh Điện đã khiến cho rất nhiều ma tộc ẩn nấp tại Thái Cổ trong lòng nghi hoặc, sau đó trở nên kinh hoảng, cố gắng phá không rời đi. Điều này vừa vặn nằm trong kế hoạch của hắn, tất cả những kẻ cố gắng phá vỡ không gian đều lần lượt bị đánh chết không hề ngoại lệ.

Khẩu dụ của Chiến Đế đã sớm truyền khắp thiên hạ. Kiếm Vực trong lúc này cũng tuyên bố lập trường đồng dạng. Chuyện Kiếm vực và Chiến tộc kết minh đã xác nhận không thể nghi ngờ.

Hai thế lực đứng đầu Thái Cổ kết hợp lại, dưới cường thế như vậy, cho dù ngạo mạn như Đại Quang Minh Vuơng Dương Tôn cũng không thể không tiếp nhận sự thật này. Hai Vực liên hợp, rất nhiều người đều từ trong đó ngửi thấy một cỗ khí tức không tầm thường, chỉ là không ai biết được hai phương liên hợp có quan hệ gì cùng với phá vỡ hư không.

Đêm mưa rả rích. Khi gió nhẹ thổi qua, những giọt nước mưa cũng theo đó nghiêng nghiêng lay động. Xen lẫn trong tiếng mưa rơi có tiếng bước chân rõ ràng từ xa vọng đến.

"Đinh!"

Một miếng kim bài nhẹ nhàng rơi xuống, cắm phân nửa vào trong bùn lầy.

- Ngài đã đến rồi.

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, liếc mắt nhìn miếng lệnh bài kia. Trong trí nhớ, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy miếng lệnh bài này.

- Đúng vậy, ta đã tới.

Giọng nói có chút già nua, người đến nhẹ nhàng kéo vạt áo, ngồi xuống bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.

- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, thân trên hơi nghiêng xuống, nhặt miếng lệnh bài bị người đến tiện đến tiện tay ném vào trong bùn lầy, lật qua lật lại. Ở phía sau miếng lệnh bài này có khắc một chữ cổ "Thánh".

- Bọn họ đã sớm biết ngươi của hôm nay đã vượt quá khả năng khống chế của bọn họ, cho nên mới nghĩ đến ta… Nếu như là trước kia, ta sẽ rất vui sướng làm việc này…

Kiếm Si lão nhân ngồi trên đất, lẳng lặng nhìn thẳng về những ngọn núi xa phía trước, vẻ mặt sáng ngời trước đây lúc này lại mang theo một chút lo âu và tiều tuỵ.

- Vô Kỵ, võ công của ngươi tăng trưởng quá nhanh, vượt rất xa dự liệu của ta.

Kiếm Si lão nhân ân cần nói:

- Thế nhưng, Thánh Điện có địa vị thâm căn cố đế, không phải là thứ ngươi có thể khiêu chiến. Hãy nghe ta một lời, cứ thuận theo ý của Thánh Điện đi!

- Có một số việc ngài còn chưa hiểu rõ. Đây căn bản không phải là ta muốn khiêu chiến địa vị của Thánh Điện.

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:

- Nói cho ta biết, y đang chờ ta ở nơi nào?

- Ai!

Kiếm si thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trả lời:

- Kiếm Vực…

Gần như ngay khi Kiếm Si vừa dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền vươn người dậy, chân phải bước ra một bước, thân hóa thành gió nhẹ biến mất vô ảnh vô tung…

oOo

Tại Kiếm vực, dưới cơn mưa lất phất, những bóng người lúc nhúc ngồi xếp bằng bên dưới Kiếm các từ gần đến xa, rõ ràng chia làm ba nhóm. Bên dưới vách núi có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, chăm chú nhìn lên những văn tự dày đặc khắc trên vách núi cao ngàn trượng, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng, giống như đã chìm trong say mê.

Phía trên vách núi, một nam tử dưới cằm có ba chòm râu đen, thân mặc trường bào màu xanh, sắc mặt âm trầm, chắp tay lẳng lặng đứng bên vách đá. Người này không hề nhúc nhích, nhìn về phía xa, lại sinh ra một loại cảm giác như hư như ảo, tựa hồ đã cùng với vách núi dưới chân hợp thành một thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ánh mắt đảo qua trên người những võ giả bên dưới chận núi càng lúc càng nhiều, sắc mặt nam tử một phiến xanh xám, thỉnh thoảng lại biến ảo. Phía sau hắn là sáu lão giả râu tóc bạc trắng, khoanh chân ngồi xuống, vừa vặn tạo thành một vòng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề nhúc nhích giống như những tảng đá, ngay cả khí tức rất nhỏ cũng không lộ ra ngoài. Cách đó không xa, Trì Thương yên lặng đứng một bên, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Một trận gió nhẹ từ dưới sườn núi thổi lên. Nhóm người trên núi cùng mở mắt ra tới, đồng loạt nhìn về phía giữa sườn núi.

- Phong Vân Vô Kỵ, võ công của ngươi từ từ cao lên, lá gan cũng càng lúc càng lớn!

Trên đỉnh núi, nam tử tóc dài mặc áo choàng, trên khuôn mặt uy vũ mang theo một tia âm nhu nhìn về phía sườn núi, lạnh lùng nói.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, không nói một lời, chậm rãi đi lên.

Đợi đến khi lên đến đỉnh núi, còn cách nam tử kia không xa, Phong Vân Vô Kỵ mới dừng lại, lạnh lùng nói:

- Lá gan của bổn tọa lớn hay không lớn liên quan gì đến ngươi? Ngươi từ đâu tới, dám đến Kiếm vực này dương oai?

Trên mặt đất, sáu lão giả râu tóc bạc trắng đồng loạt trợn mắt, khí thế đột nhiên tăng vọt, râu tóc đều dựng lên, từng cỗ khí tức vô hình ép về phía hai vai Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh, hai vai khẽ động. Sáu lão giả chỉ cảm thấy cả người khẽ run lên, thần thức tập trung trên người đối phương bỗng nhiên bị đánh bật ra, khí thế cường đại phát ra mất đi mục tiêu, lập tức phản chấn lại. Tất cả đều kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hơi lắc lư, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng đều biết đã xem thường vị Kiếm Thần tuổi tác không đến trăm vạn năm này.

- Giỏi, giỏi!

Nam tử dẫn đầu giận dữ cười nói:

- Ngươi đã lợi hại rồi, không ngờ ngay cả trưởng lão đoàn cũng dám phản kháng!

Dứt lời, bàn tay của hắn liền mở ra. Không gian bốn phía tức thời sụp đổ, một cỗ lực đạo vô hình đánh vào trên ngực Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhướng mày, không nói một lời, tiến lên phía trước một bước, tay phải từ trong tay áo như tia chớp giơ lên, mạnh mẽ va chạm với bàn tay của nam tử kia.

"Bình!"

Một tiếng vang trầm, từng đạo tơ đen rối loạn từ giữa bàn tay hai người bắn ra. Từng sợi tơ màu đen tán loạn dọc theo vòng cung khuếch tán ra một khoảng, sau đó toàn thân đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa màu đen bao phủ cả hai người. Bên trong ngọn lửa, sắc mặt của nam tử kia khẽ biến đổi, tức giận hừ một tiếng. Ngọn lửa màu đen trong nháy mắt hóa thành một khối huyền băng, đem Phong Vân Vô Kỵ nhốt vào bên trong.

"Rắc rắc!"

Từng tiếng giòn giã vang lên, khối băng bên ngoài thân Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ kinh người tầng tầng bao phủ. Nam tử kia cười lạnh một tiếng, một chưởng như tia chớp đánh vào tâm tạng Phong Vân Vô Kỵ.

"Bùng!"

Khi bàn tay kia còn cách Phong Vân Vô Kỵ không đến ba thước, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, băng tầng lập tức vỡ vụn, vô số băng vụn từ quanh người Phong Vân Vô Kỵ bắn ra. Bên trong băng tầng, một bàn tay thon dài trắng nõn lại lần nữa nghênh tiếp bàn tay của tên nam tử Thánh điện kia.

"Bùng!"

Song chưởng giao nhau. Tên nam tử kia kêu lên một tiếng đau đớn, tay áo phải rộng thùng thình từ ống tay cho đến vai đều nát bấy. Từng mảng vải rách lớn bằng móng tay hình thành vòng xoáy, như bươm bướm từ trên sườn núi ào ào rơi xuống, giống như một trận mưa hoa giữa không trung.

"Xoẹt xoẹt!"

Bên dưới tay áo dài, cả cánh tay trần trụi của nam tử kia đầy những vết kiếm nhỏ vụn. Từng vết kiếm màu đỏ tươi loang lổ như mạng lưới phủ kín cả cánh tay. Trong nháy mắt, từng giọt máu ứa ra, một dòng máu loãng đã hội tụ tới cổ tay.

Nam tử kia cảm thấy vô cùng mất mặt, sắc mặt đỏ bừng, giận dữ hừ một tiếng, một vòng lĩnh vực vô hình lập tức mở rộng ra. Gần như đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ cũng đem Kiếm chi lĩnh vực trong cơ thể khoách triển ra.

"Ầm ầm!"

Hai đạo vòng cung nhàn nhạt va chạm vào nhau. Sau một tiếng nổ lớn, dưới chân hai người, một nửa kiếm nhai bắt đầu sụp đổ, vô số công quyết bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Biến cố này rốt cuộc cũng làm kinh động những võ giả dưới chân núi đang tham quan những công quyết thâm ảo, từng đôi mắt đồng loạt nhìn về hướng đỉnh núi.

"Ầm!"

Lĩnh vực va chạm vào nhau, hai người đều lui về phía sau mấy chục trượng. Lĩnh vực khoách triển cũng không lớn, uy lực vẫn chưa toàn bộ hiện rõ, vì vậy hai người mặc dù bị đánh văng ra, nhưng cũng không chịu nhiều tổn thương.

Hai người mới phân ra, lập tức thân hóa thành tia chớp, tại không trung vạch ra hai bóng đen thẳng tắp, mạnh mẽ va chạm với nhau…

"Ầm ầm!"

Thiên địa kịch liệt rung động, một đoàn kình khí cuồng bạo từ không trung khoách triển ra. Sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ và nam tử kia đã không thấy hình bóng.

- A!

Sáu lão giả râu tóc bạc trắng cực kỳ sợ hãi, đồng loạt từ trên mặt đất đứng lên, ngẩng đầu nhìn một hố đen từ trong tầng mây trên bầu trời đang mở rộng ra…

Trong sơn xuyên xa xôi, một người áo xanh từ xa xa nhìn về phía Kiếm vực, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm đắc ý, tiện tay phá vỡ không gian, bước vào bên trong. Không ngờ thân thể vừa mới bước vào phân nửa, liền bỗng nhiên cứng đờ.

Từ bốn phương, năm đạo kiếm khí hoàn toàn bất đồng bùng cháy lên. Nam tử áo xanh kia bước một nửa vào trong thông đạo không gian, không hề nhúc nhích, để mặc cho bốn đạo kiếm ảnh mờ mịt nhẹ nhàng xẹt qua, hóa thành tám mảnh rơi xuống đất. Năm đạo kiếm khí tận trời tự trở nên ảm đạm, sau đó dần dần biến mất…

Phía trên Kiếm các, một bóng người từ trong hư không bắn ra, rơi xuống trên sườn núi, loạng choạng lùi lại mấy bước, sắc mặt vô cùng chật vật. Cách đó không xa, Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ không gian, nhẹ nhàng hạ xuống trên sườn núi; y phục của hắn đã rách nát, trên người cũng loang lổ vết máu, mặc dù có chút chật vật, nhưng khí sắc hiển nhiên là tốt hơn rất nhiều so với nam tử có ba chùm râu đen kia.

- Phong Vân Vô Kỵ! Bổn tọa và Thánh điện đã dốc sức đưa ngươi đến địa vị như ngày hôm nay, không ngờ ngươi lại lấy oán trả ơn, chẳng lẽ ngươi muốn đối chọi với Thánh điện?

Nam tử kia bị thất thế, sắc mặt một phiến xanh xám. Chúng trưởng lão râu tóc bạc trắng vội vã đón lấy, đồng thanh quát lên.

Phong Vân Vô Kỵ hơi nhíu mày:

- Thánh điện à? Các ngươi rốt cuộc là ai mà dám đến Kiếm vực ta dương oai?

- Lớn mật! Phong Vân Vô Kỵ, ngươi có biết người trước mặt là ai không?

Một gã trưởng lão râu tóc bạc trắng quát mắng.

- Vị này chính là một chưởng khống giả của Thánh điện, Thất Diệu đại nhân. Ngươi lại dám ra tay với chưởng khống giả, thật to gan!

Một trưởng lão khác cũng cả giận nói.

- Chưởng khống giả?

Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, sau đó làm ra vẻ bừng tỉnh:

- Thì ra là chưởng khống giả giá lâm Kiếm vực, Vô Kỵ không biết, xin chưởng khống giả đại nhân đại lượng, không lấy đó làm phiền lòng!

- Hừ!

Thánh điện chưởng khống giả Thất Diệu hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Hắn làm sao không biết, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng từ lâu đã biết hắn chính là cao tầng của Thánh điện, nhưng ban đầu lại không nói một lời, cũng không dò hỏi, sau khi sự việc xảy ra lại cố ý làm ra vẻ, mục đích không nghi ngờ chính là muốn làm giảm nhuệ khí của đối phương.

"Hay cho một tên Phong Vân Vô Kỵ, bổn tọa quả thật đã xem thường ngươi… Mấy chục vạn năm ngắn ngủi, lý giải của ngươi đối với quy tắc không ngờ đã đạt đến mức độ này… ngay cả bổn tọa cũng không thu thập được ngươi!" - Thất Diệu hận đến nghiến răng, nhưng hết lần này tới lần khác Phong Vân Vô Kỵ lại dùng từ ngữ áp chế hắn, lý do cũng là hợp tình hợp lý, khiến cho hắn không cách nào phát hỏa.

- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi có biết tội không?

Thất Diệu quát lạnh một tiếng.

- Vô Kỵ không biết, còn xin chưởng khống giả đại nhân chỉ rõ!

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, dáng vẻ giống như Thái sơn sụp đổ mà không biến sắc.

Thất Diệu tiện tay chỉ về phía vách núi sụp một nửa, trầm giọng nói:

- Còn dám ngụy biện sao? Ngươi tự tiện đem võ học Thái Cổ truyền ra ngoài, có biết đó là làm trái với sách lược của Thánh điện không? Võ học Thái Cổ chính là chỗ dựa của nhân tộc ta để đối phó với ma tộc, nếu như bị ma tộc lấy được, chẳng phải chúng ta sẽ vĩnh viễn không có ngày vùng lên?

- Chưởng khống giả nói là những điều này sao?

Phong Vân Vô Kỵ không kiêu ngạo không cúi đầu nói:

- Nếu như ma tộc lẻn vào Kiếm vực, tự nhiên sẽ không thể che giấu được hai mắt của tại hạ. Huống hồ, những võ quyết này cũng chỉ thích hợp với tộc ta. Cấu tạo thân thể của ma tộc khác với tộc ta, cho dù lấy được cũng khó đại thành.

- Được lắm! Ngươi lại còn giảo biện…

Thất Diệu một câu bị nghẹn ở ngực, không thể thốt ra. Trong đầu xoay chuyển, lại quát lên:

- Ngươi và Chiến Đế kia liên thủ tuyên bố cái hiệu lệnh gì, cấm mọi người phá vỡ hư không. Bổn tọa hỏi ngươi, là ai cho ngươi đặc quyền thay Thánh điện ra lệnh? Chẳng lẽ ngươi muốn một tay che cả Thánh điện? Dã tâm của ngươi thật lớn?

Thất Diệu vừa nói ra, mọi người đều động dung. Sáu gã trưởng lão hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía Thất Diệu, muốn nói lại thôi.

Phong Vân Vô Kỵ hơi khom người, không nặng không nhẹ nói:

- Trong chuyện này có nguyên nhân, Vô Kỵ không dám chậm trễ, cho nên mới mượn uy của Chiến Đế phát ra lệnh cấm này. Nếu như chưởng khống giả đại nhân trách cứ, Vô Kỵ xin thừa nhận.

Dứt lời, hắn liền chắp tay một cái, tay phải mượn thế khẽ hoa lên. Một đạo không gian uốn khúc cực hẹp bỗng xẹt qua bên người, như một luồng sóng chợt lóe lên liền biến mất. Có điều trên mặt đất đã có thêm một thi thể đứt làm hai nửa, chiếc sừng nhọn uốn lượn và lông đen đầy người đủ để nói rõ thân phận của hắn.

Sáu gã trưởng lão và chưởng khống giả Thất Diệu nhìn thi thể ma tộc, đều khẽ nhíu mày.

Rất nhanh, lông mày của Thất Diệu liền giãn ra, một chưởng đánh thi thể ma tộc kia thành bột phấn, đồng thời trầm giọng nói:

- Chỉ là một ma tộc còn chưa đến cấp bậc Ma Thần cũng đáng cho ngươi ngạc nhiên như vậy sao? Ma tộc cấp bậc này, cho dù vào Thái Cổ ta thì có thể làm được chuyện gì? Căn bản không đáng nhắc tới.

- Ồ? Vậy không biết, nếu là một ma tộc lẫn vào Thánh điện có địa vị cao quý tại Thái Cổ thì sẽ ra sao?

Phong Vân Vô Kỵ vừa nói ra những lời này, đám người Thánh điện đều giật mình. Thất Diệu lập tức phản ứng lại, giận dữ nói:

- To gan! Phong Vân Vô Kỵ, ngươi có biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ ngươi dám hoài nghi địa vị của Thánh điện? Thánh điện là do tứ đại Chí Tôn một tay thành lập, chẳng lẽ ngươi còn có dị nghị đối với tứ đại Chí Tôn?

- Vô Kỵ không dám. Tại hạ chỉ là suy đoán đến khả năng này mà thôi. Chẳng lẽ chưởng khống giả cho rằng không thể?

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên.

Sáu gã trưởng lão nhìn nhau một cái, cuối cùng một người quay đầu nói với chưởng khống giả Thất Diệu:

- Ma giới có một bộ tộc gọi là Ẩn ma tộc, bọn chúng ngay cả linh hồn ba động cũng có thể mô phỏng giống y như đúc. Nếu như bọn chúng lẻn vào Thái Cổ, sợ rằng chúng ta rất khó phát hiện ra được.

- Nói như vậy, chính là có thể rồi.

Phong Vân Vô Kỵ lập tức tiếp lời, đồng thời trong lòng nhớ kỹ ba chữ "Ẩn ma tộc" này.

- Làm càn! Thánh điện là địa vị gì, há có thể để ma tộc xâm nhập vào!

Thất Diệu không vui nói.

- Chuyện này có quan hệ trọng đại, không thể không cẩn thận hành sự.

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:

- Có dấu hiệu cho thấy ma tộc đã bắt đầu xâm nhập vào Thái Cổ trong phạm vi lớn, không thể không cẩn thận. Nếu như Ẩn ma tộc thật sự lẻn vào Thánh điện, vậy chuyện này sẽ rất nghiêm trọng.

Sáu gã trưởng lão giống như nghĩ đến điều gì, trên mặt đều lộ ra vẻ trầm trọng:

- Phong Vân Vô Kỵ, theo như lời ngươi, nếu như là thật, vậy tin tức từ đâu biết được? Có thể xác nhận không?

- Trong khoảng thời gian này, Vô Kỵ vô ý bắt được một gã ma tộc, lại dùng phương pháp sưu thần lục soát trong đầu của hắn, mới phát hiện được mưu đồ này của ma tộc.

Ở một bên, Trì Thương lại hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt lộ ra thần sắc như có chút suy nghĩ: "Vì sao sư tôn không nói ra sự thật, chẳng lẽ…"

- Một chút ma tộc hà tất phải nhắc đến. Phong Vân Vô Kỵ, ngươi cũng quá sợ bóng sợ gió rồi.

- Hi vọng là như vậy.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói:

- Chỉ là không biết, Thất Diệu đại nhân, nếu như quả thật có ma tộc xâm nhập vào Thánh điện, bí mật bên trong bị tiết lộ, ngài có khả năng gánh vác không? Lại dùng cái gì để gánh vác?

- Ngươi… Tiết lộ, có thể tiết lộ cái gì chứ? Thánh điện có lực lượng hùng hậu trấn giữ, kẻ nào có thể xâm nhập vào?

- Thất Diệu đại nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng ta phi thăng chưa đến trăm vạn năm, thật sự không biết gì cả sao? Việc này quan hệ trọng đại, há phải là trò đùa. Ta dùng ngũ kiếm bức Thánh sơn ra, đó là vì chuyện này vô cùng cấp bách, không thể làm khác được.

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ một khom người:

- Vô Kỵ cũng không có ý đối kháng với Thánh điện. Địa vị của Thánh điện là do vô thượng Chí Tôn chỉ định, thiên hạ đều phải tuân theo.

Sắc mặt của chúng trưởng lão Thánh điện khẽ nguội đi, suy nghĩ một chút, một trưởng lão mở miệng nói:

- Việc này có quan hệ trọng đại, chúng ta phải nhanh chóng hồi báo cho Thánh điện.

- Phong Vân Vô Kỵ, đừng để cho bổn tọa biết ngươi cố ý lường gạt Thánh điện, bằng không… Hừ!

Thất Diệu hung hăng nói, bất quá lần giao thủ vừa rồi hiển nhiên đã khiến cho hắn hiểu rõ, mặc dù hắn là chưởng khống giả, nhưng thành tựu của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay đã đạt đến mức độ ngay cả hắn cũng không bằng được, đâu còn dám tùy ý động thủ, cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.

- Bất luận ra sao, không có ý chỉ của Thánh điện, lại dám tự ý bức Thánh sơn ra… chính là phá hư quy củ. Ba ngày sau, ngươi hãy tự mình lên Thánh điện giải thích với chúng trưởng lão và chưởng khống giả tối cao đi!

- Vô Kỵ đương nhiên tuân mệnh.

Phong Vân Vô Kỵ không chút do dự đáp.

Thất Diệu khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn phất tay áo một cái, từ trên sườn núi bay xuống, lướt về phía xa. Sáu gã trưởng lão dùng ánh mắt kinh ngạc đảo qua trên người Phong Vân Vô Kỵ, sau đó cũng theo sát rời đi…

Đợi sau khi đám người Thánh điện rời đi, Trì Thương mới nhẹ nhàng đi đến phía sau Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt nhìn về phía đám người vừa biến mất, hỏi:

- Sư tôn, bọn họ liệu có vấn đề không?

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:

- Không có. Trong bọn họ không có ma tộc tồn tại.

Dứt lời, tay phải của hắn liền dựng thẳng lên, kéo ngang vài thước. Bên dưới vách núi, từng đống đá vụn và những khối đất đổ xuống như bị một cỗ lực đạo vô hình dẫn dắt, từng khối như suối phun bắn ngược lên, nhập vào chỗ hổng trên vách núi. Chỉ trong chốc lát, cả tòa Kiếm các lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Trên vách đá dựng đứng bỗng xuất hiện từng hàng chữ viết, phương vị lớn nhỏ đều giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ lúc trước lưu lại.

"Xuýt!"

Bên dưới vách núi vang lên những tiếng hít hơi lạnh, từng ánh mắt như thấy thần linh nhìn lên đỉnh núi.

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua bên dưới, sau đó xoay người đi vào bên trong Kiếm các. Trì Thương cũng bước nhanh phía sau.

- Sư tôn, sao người không nói ra chân tướng với các trưởng lão Thánh điện? Sự tình trọng đại, nói không chừng có thể được các trưởng lão Thánh điện trợ giúp, thêm một người là thêm một phần sức mà!

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền dừng bước, bóng đen trong Kiếm các lay động, ngọn đèn dầu trước bàn vuông chập chờn bất định.

- Trong Thánh điện có rất nhiều cổ quái. Ta dùng đạo của pháp tu quan sát linh hồn bọn họ, nhưng không hề thu hoạch được gì. Nhìn thần sắc bọn họ, có thể thấy Thất Diệu cũng chỉ an nhàn ở nơi cao trong thời gian quá dài, không có vấn đề gì. Nhưng chính bởi vì như vậy, trái lại càng cổ quái. Thất Diệu bảo ta lên Thánh sơn thỉnh tội, vừa vặn hợp với ý ta. Đến lúc đó sẽ biết Thánh điện rốt cuộc đã bị ma tộc xâm nhập bao nhiêu phần.

Trì Thương bừng tỉnh, liền chắp tay nói:

- Đồ nhi hiểu rồi. Sư tôn xin hãy nghỉ ngơi, đồ nhi xuống phía dưới!

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, sau đó đi đến bàn vuông, chậm rãi ngồi xuống.

- Đệ tử Ám các ở đâu?

- Chủ công!

Trong bóng tối, một bóng đen thu lại thành một đoàn, quỳ rạp trên đất. Ngay cả Trì Thương cũng không phát giác y đã tiến vào từ khi nào.

- Có tin tức gì không?

- …Trong khoảng thời gian chủ công rời khỏi, U Nhược công chúa đã từng đến Kiếm vực…

- Ồ?

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra:

- Còn có chuyện gì?

- U Nhược công chúa, đã đến lòng đất…

- Lòng đất…

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu màu.

- Không biết U Nhược công chúa làm sao biết được nơi nhốt Phong Tôn trong vực. Không có đệ tử nào nói ra, nhưng cô ấy giống như đã sớm biết, một đường đi thẳng đến hồ nham thạch nóng chảy dưới lòng đất. Những đệ tử trông coi không dám ngăn cản. Khi đệ tử Ám các tìm đến thì Phong Tôn đã… không biết tung tích…

Phong Vân Vô Kỵ căn bản không nghe xong, hơi ngưng thần, thần thức cường đại đã từ Kiếm các phá không mà xuống, xuyên qua địa tầng ngàn trượng thẳng vào lòng đất sâu thẳm. Nơi thần thức tìm đến, phía trên hồ nham thạch nóng chảy hình vuông xích sắt giăng khắp nơi, Phong Tôn đã không biết tung tích…

- Chủ công… chủ công…

Bóng đen ẩn thân trong góc phòng khẽ gọi.

- Chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ khẽ chớp mắt, thần thức đã quay trở về thân thể.

- Xin hỏi chủ công, có cần truy bắt Phong Tôn không?

- Không cần.

Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo một cái, ung dung nói:

- Nếu như hắn đã chạy thoát, vậy cứ để cho hắn trốn đi.

Trong lòng hắn lại là có một câu không nói ra: "Hôm nay chính là thời buổi rối loạn, Phong Tôn võ công bị phong bế, nhất định là chạy trốn khắp nơi, không khác gì một người thường. Thần thức đối với những nhân vật loại này là vô dụng."

Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã thiết hạ cấm chế trong cơ thể Phong Tôn, chỉ cần hắn muốn giải khai cấm chế, trong lòng tất có cảm ứng. Cho đến nay, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không cảm thấy có dấu hiệu Phong Tôn kinh động đến cấm chế, vì vậy Phong Tôn lúc này còn không đáng phải lo lắng.

Trong đầu tạm thời bỏ qua chuyện Phong Tôn, Phong Vân Vô Kỵ lại nhớ tới hai chữ mà Thương Khung Chí Tôn trước rời đi đã tặng cho.

- Thế giới…

Phong Vân Vô Kỵ thì thào, mí mắt chậm rãi khép lại, vẻ mặt trang nghiêm. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hắn đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng phất một cái trước bàn gỗ. Một luồng khói nhẹ nhàn nhạt bỗng nhiên tụ thành hình vuông hơi mỏng trên mặt bàn, mờ mịt không tan. Bàn tay hướng về phía trước nâng lên, khói nhạt kia liền vây quanh lại, hình thành một nửa hình cầu.

"Bụp!"

Một tiếng vang nhỏ, khói nhẹ bạo tán. Dưới năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra bỗng xuất hiện một nửa hình cầu bán trong suốt giống như lĩnh vực, trong hình cầu hiện ra hình ảnh giống như Thái Cổ thu nhỏ; trên bốn góc, bốn đạo kiếm khí hoàn toàn bất đồng thẳng đến tận trời…